Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 842: Cái này không phải quá trùng hợp sao? (4)

"An toàn ty là An toàn ty của Đại Càn, không phải là An toàn ty của Nguỵ Quân ta. Với tư cách là một đơn vị chấp pháp quyền lực, An toàn ty nên duy trì độc lập. Vốn dĩ không nên quá thân cận với Nguỵ Quân ta, nếu không dễ mất đi tính trung lập."
"Vừa vặn vin vào việc này làm cho An toàn ty công khai tách ra với ta. Như thế, An toàn ty một thân một mình mới là An toàn ty tốt nhất."
Nghe thấy Nguỵ Quân nói như thế, Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao thật sự cảm thấy kính nể.
Đại hoàng tử càng cảm động nói:
"Hổ thẹn! Nguỵ đại nhân, thật ra ta chính là muốn chuyện này nhưng ta không biết mở mồm ra sao. Ngài đã đắc tội quá nhiều người, nếu như lại mất đi sự bảo hộ của An toàn ty nữa thì rất có thể sẽ bị một vài thứ không có mắt làm hại, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."
Vậy thì quá tốt rồi.
Nếu ngươi cứ trò chuyện mãi như vậy, bản Thiên Đế sẵn lòng chạm gối hàn huyên với ngươi đến sáng.
Đương nhiên, đó chỉ là nói, hướng giới tính của Nguỵ Quân vẫn bình thường. Một chút suy nghĩ với hồ nam hắn cũng không có.
Cho nên Nguỵ Quân chỉ khoát tay, độ lượng nói:
"Điện hạ, sau này ngươi tuyệt đối đừng khách sáo với ta. Nếu còn có chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi cứ trực tiếp để ta thu xếp là được. Chúng ta là người nhà với nhau, nếu như ngươi vì sự an toàn của ta là bó tay bó chân, hoặc là ảnh hưởng đến an nguy của người khác, vậy ta mới thật sự sẽ cắt áo đoạn tuyệt với ngươi."
"Nguỵ đại nhân đúng là chân quân tử."
Nhìn thấy sau đầu Nguỵ Quân mọc lên thánh quang, Đại hoàng tử lại nảy sinh xúc động muốn phủ phục quỳ lạy.
Luận vĩ đại, luận phẩm hạnh, hắn thật sự là tự thẹn không bằng.
Nhâm Dao Dao cũng kinh hãi.
"Nguỵ đại nhân, trên đầu ngài có ánh sáng."
Ma Quân nheo mắt, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, sau đó nói:
"Không chỉ là trên đầu có ánh sáng, trong thân thể Nguỵ Quân cũng đang phát sáng. Ta có thể cảm nhận được Hạo Nhiên Chính Khí của Nguỵ Quân lại tăng lên, hơn nữa cảnh giới bắt đầu nới lỏng. Nguỵ Quân, có thể ngươi sắp trở thành Bán thần rồi."
Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao vô cùng kinh hỷ.
Bọn họ vẫn cho rằng Nguỵ Quân muốn phải sử dụng phần đại lễ mà Hồ vương tặng mới có thể trở về cảnh giới Bán thần.
Không ngờ rằng cũng không cần đến đại lễ của Hồ vương.
Về phần Nguỵ Quân, trong lòng hắn vừa đột phá, rất muốn chửi mẹ nó.
Thật không dễ dàng hắn mới từ cảnh giới Bán thần hạ xuống Đại Nho, từ lúc đó đến giờ hắn cũng không hề tu luyện tý nào... Chỉ vậy thôi mà lại sắp trở thành Bán thần rồi.
Hơn nữa trước đó đã thành một lần rồi.
Hắn đã rút cạn Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể, truyền toàn bộ vào trong thân thể Ma Quân mới bỏ qua được nguy cơ thành thần.
Hiện tại, lại tới nữa rồi... Vì sao tốc độ đột phá của bản Thiên Đế lại nhanh như vậy?
Bản Thiên Đế chỉ là khoác lác một chút mà thôi, Hạo Nhiên Chính Khí ngươi mở mắt ra mà xem đi.
Trong lòng Nguỵ Quân phát ra tiếng gào thét vô biên.
Đồng thời hai bàn tay cũng đặt lên người Ma Quân.
Một lát sau, hai chân của Ma Quân quẫy đạp, chín cái đuôi vểnh lên, cả người phát ra tà âm như nỉ như non khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Mèo nhỏ của mình đương nhiên không thể bị người khác nhìn thấy.
Trước lúc này đây, Nguỵ Quân vừa phất tay áo một cái đã tiễn thẳng Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao ra ngoài cửa.
Bên ngoài Nguỵ gia.
Đại hoàng tử và Nhâm Dao Dao ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một hồi lâu, Đại hoàng tử bùi ngùi nói:
"Nguỵ đại nhân thật sự là tư thái của thánh nhân, bất luận là phẩm hạnh hay là tốc độ tu luyện cũng là thuở bình sinh ta mới thấy một người. Ở phương diện này, ngay cả thái tử ca ca cũng không bằng Nguỵ Quân."
Tiền thái tử vẫn còn muốn nắm quyền, vả lại cũng chưa có thoát khỏi thuộc tính giai cấp của bản thân hắn, làm rúng động thế nhân kỳ thật không bằng Nguỵ Quân.
Ở phương diện tu luyện, tiền thái tử càng kém Nguỵ Quân rất là nhiều.
Thiên phú của Nguỵ Quân động một tý là đột phá thành Bán thần, cả toàn Đại Càn cũng chỉ có Bạch Khuynh Tâm sánh được với hắn.
Lục Nguyên Hạo cũng kém rất xa.
Nếu không phải Nguỵ Quân vẫn luôn áp chế bản thân, đừng nói là Bán thần, hắn đã sớm thành thần rồi.
Hơn nữa thời gian tu luyện của Nguỵ Quân tính ra... ít đến đáng thương, quan trọng nhất là Nguỵ Quân vốn không hề tu luyện.
Lục Nguyên Hạo đã tu luyện hơn hai mươi năm rồi.
Vả lại mỗi ngày đều kiên trì bền bỉ.
Nếu như muốn nói đến thời gian tu luyện và trình độ nỗ lực thì Lục Nguyên Hạo hơn Nguỵ Quân rất rất nhiều.
Cho nên trước đây Nguỵ Quân nói Lục Nguyên Hạo rất lợi hại, thiên phú cũng sắp được một phần trăm của bản Thiên Đế rồi là không phải đang khoác lác.
Đây là lời nói thật.
Ngay cả một phần vạn của hắn người khác cũng không có.
Nhâm Dao Dao cũng hoàn toàn chịu phục.
"Không được, ta phải nỗ lực. Nếu không nỗ lực thì ta sẽ không thể xứng với Nguỵ công tử."
Đại hoàng tử:
"Biểu muội, vốn dĩ muội cũng không xứng."
Nhâm Dao Dao bực tức:
"Câm miệng! Ngươi không nói chẳng ai bảo ngươi câm đâu."
Đại hoàng tử nhún nhún vai, không có im lặng, ngược lại còn nói tiếp:
"Ta đoán lần này Nguỵ đại nhân vẫn không trở thành Bán thần nổi rồi."
"Vì sao?"
Nhâm Dao Dao có hơi kinh ngạc.
"Con mèo trong lòng Nguỵ đại nhân bị thương. Vừa nãy Nguỵ đại nhân hình như đã dùng Hạo Nhiên Chính Khí để trị thương cho nó. Nếu như đổi thành người khác, chắc chắn trở thành Bán thần là quan trọng. Nhưng nếu như là Nguỵ đại nhân, ngài ấy nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn cứu vật cưng của mình."
Đại hoàng tử nói.
Vẻ mặt Nhâm Dao Dao hồ nghi:
"Sao ngươi quan sát được tỉ mỉ như vậy? Ta chẳng phát hiện ra được gì."
Đại hoàng tử cười khẽ, nói:
"Dao Dao, ở phương diện thực lực, cảnh giới của ta còn cao hơn ngươi một chút đấy. Đương nhiên là không thể so bì với Nguỵ đại nhân rồi."
Ngừng một chút, Đại hoàng tử lại nói:
"Cũng không so được với Lục Nguyên Hạo, nhưng chắc chắn là người thứ ba trong thế hệ trẻ của Đại Càn."
Hắn đã từng động thủ với Lục Nguyên Hạo.
Trận chiến đó đã vô cùng đả kích đến tự tin của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận