Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 880: Nguỵ đảng: Thần xin bệ hạ giả chết (2)

Mặt Càn đế thoáng cái trở nên đỏ bừng, giống như là một quả táo chín rục.
Nói trúng hết.
Thượng Quan thừa tướng không có nói sai tý nào, hoàn toàn bắt bí tâm tư của Càn đế.
Nhưng điều này cũng không kỳ quái.
Tranh đấu giữa Hoàng đế và thần tử xảy ra xuyên suốt toàn bộ lịch sử đế chế phong kiến.
Hoàng đế luôn luôn nghiền ngẫm ý nghĩ của thần tử, để kiểm soát thần tử. Mà thần tử cũng luôn đoán suy nghĩ của Hoàng đế, nắm bắt được hoàng đế để hữu dụng cho mình, mưu cầu lợi ích lớn nhất cho bản thân.
Ai thắng ai thua, vậy thì xem ai cao minh hơn hoặc là bên nào ngu xuẩn hơn.
Thật đáng tiếc, chiến tranh vệ quốc đã giúp Đại Càn đào thải một đám quan viên năng lực kém, giữ lại hầu hết là tinh anh.
Mà Thượng Quan thừa tướng là tinh anh trong tinh anh, từ Nho gia cuốn đến triều đình, hơn nữa trực tiếp trở thành dưới một người trên vạn người.
Đấu tâm nhãn cùng người như vậy, Càn đế thua đến thương tích đầy mình.
Trên thực tế tâm tư Càn đế không chỉ bị Thượng Quan thừa tướng bắt bài, Lục Khiêm cũng đoán được toàn bộ.
Hoàng đế làm đến nước này, cũng chỉ là bị đại thần cường lực dưới quyền gạt tới gạt lui như thằng ngốc.
Nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế.
Nếu không có Ngụy Quân, cho dù Hoàng đế là một kẻ ngốc, đám người thông minh như bọn họ cũng phải xoay xung quanh Hoàng đế ngu ngốc này mãi mãi.
Là sự xuất hiện của Ngụy Quân đã giải phóng cho bọn họ, để cho bọn họ thấy được một phương hướng phấn đấu mới, thấy được tương lai hoàn toàn mới.
Thứ mình muốn, hà cớ gì phải đợi Hoàng đế đến ban cho?
Tự lấy là được.
"Vậy thần nói cho bệ hạ biết, thần xác thực muốn kéo dài tuổi thọ, muốn cống hiến nhiều chút cho Đại Càn trên vương vị thừa tướng này. Nhưng điều này không có nghĩa là thần muốn cúi đầu với tà ma vực ngoại. Yêu nghiệt, ngươi vẫn là đi ngủ đi."
Thượng Quan thừa tướng không hề xưng hô Càn đế là "Bệ hạ" nữa, mà là trực tiếp lấy gọi là "Yêu nghiệt".
Việc này khiến cho Càn đế càng thêm phẫn nộ.
Càn đế chuyển tầm mắt về phía Lục Khiêm, chất vấn nói:
"Lục Khiêm, ngươi lại đang làm gì thế? Thượng Quan Vân phạm thượng làm loạn, bắt hắn lại cho trẫm."
Lục Khiêm dùng ánh mắt thương hại nhìn Càn đế, giọng nói cũng có chút thương hại:
"Bệ hạ, ngài thật sự bị tà ma vực ngoại khống chế rồi."
Sắc mặt Càn đế tái mét.
Nhưng sau đó hắn liền giận dữ nói:
"Không thể nào! Trẫm đã sớm tự kiểm tra thân thể, tuyệt không thể bị bất kỳ tà ma vực ngoại nào khống chế. Hơn nữa trẫm là Hoàng đế, có huyết mạch nhân hoàng, có long khí hộ thể, ai có thể ám toán được trẫm? Đám phản tặc các ngươi muốn làm tổn hại danh dự của trẫm, quả thực là si tâm vọng tưởng."
Sau khi nhìn thấy sách sử do Ngụy Quân viết, Càn đế đương nhiên cũng lo sợ.
Dù sao hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Nhân phẩm của Ngụy Quân đều được hai bên địch ta tin tưởng, Càn đế cũng tin tưởng.
Nhưng sau khi hắn tự kiểm tra liền xác nhận Ngụy Quân đang bịa đặt nói láo.
Bởi vì toàn thân trên dưới của hắn không có gì khác thường.
Ánh mắt Lục Khiêm càng thêm thương hại, nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi nói:
"Bệ hạ, ngài không phải cho rằng mình không bị khống chế mà là không muốn tin rằng mình đã bị khống chế. Ngài để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu Ngụy Quân nói người bị Vực Ngoại Thiên Ma khống chế là ta, ngài sẽ tin tưởng lời biện bạch của ta hay là tin tưởng Ngụy Quân?"
Nội tâm Càn đế run lên.
Vừa rồi hắn đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn là tin tưởng Ngụy Quân.
Bởi vì Ngụy Quân từ trước đến nay không bao giờ nói dối.
Hơn nữa trừ phi Ngụy Quân là gian tế, nếu không lời nói dối này của Ngụy Quân hoàn toàn chính là phản lợi ích.
Vậy Ngụy Quân là gian tế sao?
Ngay cả Càn đế cũng không cho rằng như vậy.
Nếu Ngụy Quân nói người bị tà ma vực ngoại khống chế là bất kỳ kẻ nào khác, Càn đế cũng sẽ thà rằng tin là có còn hơn là không có. Đầu tiên là khống chế đối phương lại, hoặc là trực tiếp giết luôn.
Càn đế rất tin tưởng rằng mình sẽ làm như vậy.
Nhưng mà sau khi có liên quan đến mình, Càn đế lựa chọn là tự tra, sau đó tin tưởng mình không do dự.
Cái này đương nhiên là một kiểu tiêu chuẩn kép.
Cũng là một loại chột dạ.
Sau khi bị Lục Khiêm vạch trần, trái tim Càn đế loạn như ma.
Nhưng hắn rất nhanh liền cương quyết hẳn lên.
"Các ngươi đều có khả năng xảy ra vấn đề, nhưng trẫm không có khả năng đó. Không có tà ma vực ngoại nào có thể im hơi lặng tiếng khống chế Chân long Thiên tử, trẫm không giống với các ngươi."
Càn đế lớn tiếng nói.
Thanh âm lớn chính là đại biểu cho chột dạ.
Một câu nói của Lục Khiêm đã đâm thủng dũng khí giả tạo của Càn đế:
"Ngươi không phải là Chân long Thiên tử trời sinh."
Thân thể Càn đế run lên.
Đúng thế.
Ngày trước hắn cũng chỉ là một phiên vương mà thôi.
Trước khi hắn thượng vị, văn võ toàn triều thậm chí cũng chưa từng tôn trọng hắn.
Mà thực lực của hắn cũng chỉ như thế, ở trong đám người cũng bình bình không có gì đặc sắc.
Không có gì khác biệt với đa số những người có chút thực lực.
Về phần lực ý chí...
Từ hiện tại liền đó có thể nhìn ra lực ý chí ngày trước của hắn.
"Hơn nữa bệ hạ mạnh là mạnh ở trong hoàng cung. Rời khỏi hoàng cung, thực lực của bệ hạ sẽ yếu đi một bậc. Rời khỏi kinh thành, lại yếu đi một bậc. Rời khỏi biên giới của Đại Càn, vậy thực lực cũng không có gì khác với võ giả bình thường."
Lục Khiêm nhìn Càn đế, khẽ thở dài:
"Bệ hạ, đừng nói là ngài, cho dù là tiên đế và tiền Thái tử trúng chiêu, ta cũng không khó hiểu. Hồi đó thời điểm chiến tranh vệ quốc, bọn họ đều từng đích thân đến tiền tuyến, bản thân cũng từng bị trọng thương. Bị tà ma vực ngoại thừa dịp yếu ớt mà nhập vào cũng hoàn toàn có thể hiểu được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận