Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 100
Sau khi xe chạy ra khỏi hầm trú ẩn số 23, Cao Thiến mới hỏi: "Ninh Mông, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là vở kịch tự biên tự diễn mà thôi."
"Ông ta thật sự là bố cậu? Ý cậu là, ông ta vừa nói dối?"
Ninh Mông gật đầu, thừa nhận cũng không có gì sai.
"Ông ta không nói dối. Đương nhiên ông ta và mẹ tớ cho rằng tớ đã chết ở ngoài kia, bọn họ chỉ mong tớ đã chết rồi. Sau khi họ chuyển đến hầm trú ẩn số 23, họ liền coi như tớ đã chết, đuổi tớ ra khỏi gia tộc và đi khắp nơi tuyên bố rằng tớ đã chết. Đương nhiên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy năm nay tớ cũng không sống nổi. Cho nên vừa rồi ông ta hoảng hốt cũng không phải là đang giả vờ."
Giọng điệu của Ninh Mông không có chút độ ấm nào, giống như đang nói về một người không liên quan gì đến mình.
Cao Thiến há hốc mồm: "Đúng thật là được mở mang tầm mắt, không ngờ lại có những bậc cha mẹ độc ác như vậy. Sở dĩ vừa rồi ông ta kích động như vậy, có lẽ là muốn lợi dụng quan hệ với cậu để lôi kéo làm quen với vị giáo sư này."
Làm trợ lý nhà khoa học của căn cứ thực nghiệm là một công việc tốt.
Không lâu sau, đồng nghiệp của ông lại gửi tin nhắn: [ Giáo sư Cự, tôi đã hỏi rồi, Ninh Tư Nguyên là nhân viên tạm thời được viện nghiên cứu của chúng tôi thuê cách đây không lâu, vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức. Ông ta cũng chưa vào biên chế, nếu ngài đã nói như vậy, chúng tôi chấm dứt quan hệ lao động với ông ta là được. ]
Lời Ninh Mông vừa nói cũng lọt vào tai giáo sư Cự, mặc dù chưa từng gặp qua người này nhưng ông tin lời cô gái này nói, vừa rồi người đó vứt bỏ con gái ruột của mình trong những ngày tận thế, không quan tâm, còn mình thì chạy đến hầm trú ẩn số 23 sống một cuộc sống tốt đẹp.
Đầu dây bên kia lập tức trả lời: [ Giáo sư Cự, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi hỏi ngay bây giờ. ]
Lục Trác nghe vậy cũng trầm mặc, cậu ấy quả thật không may, sau khi cha mất, cậu ấy và mẹ nhẫn nhục mà sống, nhận đủ mọi loại khinh rẻ, nhưng mẹ cậu ấy luôn dịu dàng quan tâm đến cậu ấy, luôn nghĩ cho cậu ấy.
Ninh Mông vốn dĩ không hề coi trọng Ninh Tư Nguyên, cô vốn xuyên từ hiện đại xuyên đến thời đại mạt thế này nên ấn tượng đối với cha mẹ nguyên chủ rất mơ hồ, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của nguyên chủ chính là chuyện cha mẹ đã bỏ rơi cô, có thể tưởng tượng được đây là khoảng thời gian vô cùng khổ sở đối với nguyên chủ.
Ninh Mông suy nghĩ một chút, gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Giáo sư Cự mỉm cười hài lòng: [ Được rồi, xin lỗi đã làm phiền ông. ]
Không ngờ Ninh Mông lại có cha mẹ không bằng cầm thú như vậy.
"Thôi thôi, loại cha mẹ như vậy không nhận cũng chẳng sao, đỡ phải phiền lòng." Trong lòng Cao Thiến càng thêm thương hại Ninh Mông, cô ấy không ngờ một cô gái tốt bụng đơn thuần như này sau khi tận thế lại phải trải qua một quá khứ đau khổ như vậy.
Người như vậy dù ở đâu cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, ông cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho đồng nghiệp ở viện nghiên cứu hầm trú ẩn số 23.
Xe rẽ vào đường cao tốc, lượng xe cộ dần dần đông lên, Ninh Mông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng ông đã rời khỏi nơi này nhưng lời nói của ông vẫn có chút trọng lượng, không phải trợ lý Ninh này một lòng muốn trèo lên trên sao?
Thường thì những con đường như vậy sẽ an toàn hơn một chút, bởi vì trên đường cao tốc cũng có rất nhiều đội xe cứu viện qua lại, trên xe của bọn họ thường được trang bị vũ khí hạng nặng, cho dù có gặp phải chuyện gì ở trên đường thì cũng có người tiếp viện.
Chỉ là nhân viên tạm thời mà dám đi theo ông xin làm trợ lý, đúng là mơ mộng hão huyền!
Bọn họ coi như cô chết rồi, vậy cũng tốt, từ khoảnh khắc đó bọn họ đã không còn là người nhà của cô nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận