Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 113
Cao Thiến hưng phấn hô: "Kiếm lời rồi, ở đây còn có mấy thùng nữa này."
Công đoàn cứu viện Nam Thành có quy ước, những thứ phát hiện được ngoài vật cần tìm đều thuộc về người tìm thấy.
Thế nên bọn họ có thể thoải mái mang những thứ này đi.
Sau đó, Cao Thiến lại tìm ra ít đồ dùng sinh hoạt, những thứ dùng được cô ấy đều chuyển hết lên nhà xe.
Cuối cùng cũng tìm được nhà kho trong nhà máy dược dưới lòng đất, quả nhiên trong đây có một lượng lớn thuốc kháng sinh.
Ngoại trừ thuốc kháng sinh thì chẳng còn dược phẩm nào khác.
"Hình như không có đủ một nghìn lọ." Lục Trác nói.
Cao Thiến vừa lên xe đã vội vàng đổi lấy một hộp dâu tây, tiêu hết ba trăm đồng vàng và một điểm cống hiến, sau khi rửa sạch sẽ thì ngồi trên ghế sa lông nhắm mắt hưởng thụ món hoa quả khó có được này.
Lúc Cao Thiến ăn dâu tây thì Ninh Mông đã lái xe rời khỏi khu vực nhà máy dược.
Những vật tư còn lại để đặt trong không gian chứa đồ.
Ngồi trên sa lông ăn dâu tây, trước mặt có hai mươi, ba mươi quyển tiểu thuyết ngôn tình, cuộc sống như vậy còn gì thoải mái hơn nữa.
Cao Thiến đặt những quyển sách sưu tầm được để lên giá.
Cao Thiến đang chìm đắm trong hạnh phúc được ăn dâu tây, nào có tâm tư đâu mà đi chấp hành nhiệm vụ, đến Ninh Mông nghe lời đề nghị này xong cũng hơi nhíu mày.
Ninh Mông: "Không đủ cũng không sao, tìm được cái gì cứ mang về hết để báo cáo kết quả là được."
Lục Trác không hài lòng với tốc độ kiếm điểm cống hiến của mình lắm, cậu ấy đề nghị: "Em thấy nhiệm vụ cấp C thường không nguy hiểm lắm, hay chúng ta thử lên diễn đàn chấp hành vào lời cầu cứu đi! Tuy những cái đó chỉ cấp F thôi nhưng hầu như đều ở những thành thị có mật độ dân cư tương đối cao, khả năng gặp zombie cũng khá cao."
"Được lắm, cái gia sách sắp đầy đến nơi rồi."
Sau đó, Cao Thiến cùng Ninh Mông đi lên mặt đất lái nhà xe đến đây, ba người cùng nhau mang hết những vật tư này vào không gian dự trữ.
"Ha ha, lâu lắm rồi không được ăn dâu tây, đây chính là cảm giác hạnh phúc sao?"
Nhưng từ sau khi chấp hành nhiệm vụ sửa xe suýt liên luỵ đến hai đội viên, cô đã thận trọng với mấy lời cầu cứu trên diễn đàn hơn nhiều.
Sau nhiệm vụ lần này, Cao Thiến tích luỹ được năm điểm cống hiến, Lục Trác tích luỹ được mười điểm, cả hai người tích cóp được khá nhiều điểm.
Người cầu cứu có thể là người bình thường nhưng cũng có thể là người xấu.
Bây giờ Lục Trác có một loại chấp niệm đặc biệt với việc giết zombie, mặc dù đã thầu hết công việc trong nhà xe, cũng có thể tích cóp điểm cống hiến thông qua việc chấp hành nhiệm vụ nhưng đều không nhanh bằng giết zombie.
Thật ra lúc trước cô khá hứng thú với lời cầu cứu trên diễn đàn, dù gì đằng sau mỗi lời cầu cứu đều là một người bình thường cần giúp đỡ, lướt qua cũng sinh ra lòng đồng tình.
Cao Thiến xen vào: "Được rồi, được rồi, sở dĩ lúc trước chúng ta gặp phải tình huống bất ngờ đó là do quá bất cẩn, lần này nhất định phải quan sát thật kỹ, cố gắng chỗ rộng rãi và ít khả năng xảy ra vấn đề lớn.
Ninh Mông không tán thành: "Chúng ta là một đội, em nói cái gì vậy? Nếu em gặp nguy hiểm chẳng lẽ bọn chị có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?"
Thấy cô không nói gì, Lục Trác vội vàng bổ sung: "Đây là suy nghĩ của cá nhân em, sau khi nhận nhiệm vụ cứ để em chấp hành một mình cũng được ạ."
Trước khi có thực lực tuyệt đối để bảo vệ đội viên của mình, Ninh Mông không dám tuỳ tiện đồng ý lời đề nghị này.
Lục Trác cúi đầu, lí nhí nói: "Nhưng em muốn giết zombie."
Tuy bây giờ khả năng dùng súng và thể lực của cô đã tiến bộ hơn trước nhiều nhưng lòng người khó đoán, ai biết sẽ tình cờ gặp gặp chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận