Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 120
Trước tận thế, Hướng Dực là một quân nhân xuất ngũ, tố chất cơ thể cực mạnh, am hiểu hầu hết các hạng mục huấn luyện trong phòng. Ngoài ra, anh ta là loại hình tuyển thủ toàn năng hiếm thấy, gần như không có khuyết điểm.
Đó cũng là nguyên nhân anh ta có thể nhanh chóng tích lũy được một lượng tài sản nhất định nhờ sức mạnh bản thân sau khi vào tận thế.
Hướng Dực am hiểu sức mạnh chân và bắn súng nhất, sau khi ngẫm nghĩ, anh ta chọn quyền đạo mình am hiểu nhất làm nội dung huấn luyện và đánh giá.
Thời gian đánh giá là ba tiếng nên Hướng Dực muốn tận dụng ba tiếng huấn luyện. Sở dĩ anh ta không dùng nhiều thời gian huấn luyện hồi phục là vì không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực khiến bài đánh giá không đạt kết quả tốt.
Sau khi bắt đầu huấn luyện, Hướng Dực chuyên tâm luyện tập quyền đạo, ánh sáng quyết tâm lập loè trong mắt anh ta, mỗi cú đá ra đều nhanh như tia chớp. Động tác của anh ta liền mạch như nước chảy mây trôi, bất kể là sức bật hay lực chân đều vô cùng xuất sắc.
Động tác vừa nhanh vừa chính xác, mỗi lần đá ra đều mang theo sức mạnh dời núi lấp bể như thể ngay cả tiếng xé gió cũng đang cổ vũ anh ta.
Quyền đạo vốn chỉ là sở thích của Hướng Dực thời đi học, sau khi nhập ngũ, tiểu đội trưởng của anh ta cũng là một người mê quyền đạo. Hai người họ thường xuyên thi đấu học hỏi mới giúp anh ta không ngừng nâng cao đẳng cấp.
Ở trong phòng huấn luyện là sáu tiếng nhưng bên ngoài mới chỉ qua một tiếng.
Đây chính là thực lực của lão đại sao? Vừa vào ở đã vượt qua đánh giá luôn rồi!
Sau ba tiếng huấn luyện, tiếp theo là đánh giá.
Oa! Mở ra thật rồi!
Lúc này, toàn thân Hướng Dực đẫm mồ hôi, quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt anh ta.
Người rung động nhất chính là Lục Trác, lúc trước mỗi lần vào phòng huấn luyện cậu ấy chỉ trụ được nửa tiếng đã đuối lắm rồi. Hôm nay làm nhiệm vụ lấy được điểm cống hiến cậu ấy còn định dành ra mỗi ngày hai tiếng vào đó huấn luyện.
Nhưng sau này tiến vào tận thế, anh ta không còn chạm đến nó nữa, tận thế không thích hợp cho bất kỳ loại sở thích nào.
"Sao rồi? Hồi hộp quá đi, còn bao lâu nữa vậy?" Bạch Ngôn Tài đi qua đi lại trước cửa, căng thẳng xoa xoa tay.
Những năm tháng tươi trẻ đó, những ký ức chưa từng quý trọng bây giờ nghĩ lại khiến người ta thật ước ao.
Ngoại trừ sống tiếp, con người không còn mục tiêu nào khác.
[Chúc mừng kí chủ, khách trọ Hướng Dực đã thông qua chương trình đánh giá năng lực quyền đạo, khen thưởng 100 điểm. Đồng thời giúp cô mở ra tầng sáu của thương thành, tầng vũ khí đạn dược. ]
Không đúng!
Hiện tại, Hương Dực đã thuộc nằm lòng những kỹ xảo quyền đạo, sau khi bước vào cuộc đánh giá, mọi động tác của anh ta đều chuẩn xác như sách giáo khoa, mỗi cú đá chân đều chính xác mạnh mẽ, biểu hiện quả thực không chê vào đâu được.
Lúc nãy anh ta đã ở trong đó nửa tiếng, vậy là anh ta đã ở trong đó tổng cộng sáu tiếng rưỡi rồi!
"Anh Hướng Dực đã ở trong đó suốt một tiếng rồi, trời ạ! Mạnh thật đấy! Kiểu này là anh ấy đã huấn luyện ròng rã suốt sáu tiếng đấy!" Cao Thiến cầm quyển tiểu thuyết ngôn tình, suốt một tiếng mới đọc được ba trang. Cô ấy cũng rất tò mò những lời Hướng Dực vừa nói có ý gì.
Không ngờ đội viên cũ đội cứu viện Nghịch Cảnh mới đến lại quá mạnh như vậy, đi vào một lần liền huấn luyện suốt sáu tiếng.
Lục Trác chợt phát hiện ra thực lực của mình quá chênh lệch với kẻ mạnh chân chính.
Cửa phòng huấn luyện đột nhiên mở ra, Cao Thiến lập tức tiến lên nghênh đón: "Anh Hướng, thế nào rồi?"
Hướng Dực thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt mệt sắp không chịu nổi, anh ta nhìn Ninh Mông, nói: "Đội trưởng, tôi đã thông qua bài đánh giá của hạng mục quyền đạo trong phòng huấn luyện, xin lấy thành tích này gia nhập đội cứu viện Hoả Bạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận