Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 122
Cô lại xem tiếp.
Các loại súng, có tất cả các loại đạn hợp với các cỡ nòng khác nhau, có súng ngắn, súng bắn tỉa, súng máy hạng nhẹ, cũng có thể mua tất cả phụ kiện liên quan đến súng, có đầy đủ cả ống ngắm.
Thứ Ninh Mông quan tâm nhất là giá đạn, dù sao nếu như không thể mua được đạn thì sau này sẽ rất bị động.
Đạn cỡ 9 10 điểm 10 viên.
Đạn cỡ 22 10 điểm 10 viên.
Đạn 380ac 15 điểm 10 viên.
Đạn 45ac 20 điểm 10 viên.
Bạch Ngôn Tài thấy mình tranh không lại với Lục Trác thì chỉ có thể tiếp tục tỏ vẻ mình là kẻ đáng thương: "Cậu xem thằng nhóc cậu kìa, thân thể thì cường tráng, mà cậu còn có thể đánh nhau đúng không, cậu đi theo các anh các chị đi đánh nhau cũng có thể kiếm được điểm đóng góp, cứ để lại việc vặt cho tôi, tôi vốn ở đội hậu cần, làm mấy chuyện này là việc của tôi."
Không cướp được việc, Bạch Ngôn Tài chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, cái nhà xe này cái gì cũng tốt nhưng cái gì cũng phải tiêu tiền.
Ngày hôm sau, Bạch Ngôn Tài muốn dậy sớm để tranh công việc nhưng không ngờ Lục Trác lại dậy sớm hơn anh ta, đến khi anh ta rời giường thì Lục Trác đã làm xong bữa sáng rồi.
Bạch Ngôn Tài: "..."
Các loại súng thì giá hơi đắt, hầu hết đều có giá từ 500 điểm tích lũy trở lên, có một vài loại còn tới mấy nghìn mấy vạn điểm.
Sau khi ăn tối, tất cả mọi người đều xuất phát.
Đạn magnum 357 25 điểm 10 viên.
Trước kia anh ta tham gia đội cứu viện Nghịch Cảnh, tuy nói là thù lao của bộ phận hậu cần tương đối thấp nhưng ít nhiều thì vẫn là có, chỉ cần đi làm nhiệm vụ là có thể kiếm được khá nhiều, bởi vậy nên anh ta cũng tích góp được không ít tiền, bây giờ bọn họ không cho anh ta tham gia đội cứu viện nên tiền chỉ có ra không có vào, anh ta cũng rất sốt ruột.
Ninh Mông đưa một số mẫu đạn thông thường lên hệ thống giao dịch tự phục vụ, thiết lập giá mỗi 10 viên đạn là 1 điểm tích lũy.
Rất tốt, cô đã tìm được loại đạn mà cô và Cao Thiến dùng, đều là loại rẻ nhất 10 điểm 10 viên.
Lục Trác: "Anh lớn như vậy rồi còn tranh giành công việc với một đứa trẻ như tôi à, đừng có mơ."
Nhưng chỉ nửa tiếng sau, Bạch Ngôn Tài mặt mũi bầm dập đi từ phòng huấn luyện ra, buồn bực ngồi xuống sô pha đơn thở dài than vãn.
Dường như đọc được suy nghĩ của Bạch Ngôn Tài nên Lục Trác cảnh cáo: "Việc vặt trong nhà xe này đều là của tôi, mẹ tôi bị bệnh nên tôi cần mua thuốc, anh đừng tranh việc với tôi."
Có một vài người bẩm sinh không phù hợp với chiến đấu nhỉ.
Nhưng vẫn không thể nghĩ ra phương pháp đột phá.
Bạch Ngôn Tài muốn làm theo cách của Hướng Dực là đến sân huấn luyện tìm hạng mục để huấn luyện, chỉ cần thông qua khảo hạch là có thể đạt được sự đồng ý của bọn họ.
Cách hầm trú ẩn số 23 không xa, đây là một khu phố hẹp.
Bạch Ngôn Tài hậm hực tiếp, muốn anh ta đi hả, không dễ dàng như vậy đâu.
"Mà Lục Trác có năng lực mạnh lắm, cái gì em ấy cũng làm được, anh đi theo chúng tôi chơi vài ngày thôi rồi vẫn nên đi tìm đội cứu viện khác đi."
Bạch Ngôn Tài hậm hực, không muốn để ý tới người khác.
Ninh Mông lái xe đến địa điểm nghi ngờ đội vận tải bị mất bưu kiện.
Hôm nay Hướng Dực ngồi ở ghế lái phụ, Cao Thiến thấy Bạch Ngôn Tài mặt xám mày tro, cười đến nỗi không ngồi thẳng lưng được: "Anh tập cái gì mà ngã thành thế này vậy?"
Khu vực xung quanh hầm trú ẩn thường xuyên có người ra vào, cũng sẽ có đội tuần tra, cho nên về cơ bản thì sẽ không nhìn thấy zombie.
Nhưng điều này cũng rất phiền toái, dân cư ở gần đây không ít, nếu mất thứ gì đó thì không thể dễ tìm về được.
Ninh Mông bàn bạc với đồng đội, quyết định thăm dò tình huống trước rồi mới quyết định có nên chính thức nhận nhiệm vụ này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận