Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 134

Sau khi người đàn ông rời đi, tất cả mọi người đều kích động, không ngờ vì chuyện của mẹ Lục Trác mà mọi chuyện biến hoá khôn lường vậy.

Hướng Dực cầm thẻ thông hành của mình, đang xem qua khu vực có thể ra vào mới mở.

"Uầy, không hổ danh là đội cứu viện quy mô lớn, chỗ nào cũng có mạng lưới của họ, chúng ta không phải đội viên của bọn họ nhưng lại có thể hưởng thụ những phúc lợi này, đội trưởng, cô giỏi thật đấy!"

Cao Thiến cũng nói: "Tớ nghĩ nếu có được một suất trong bệnh viện lớn cho dì Chu là đã tốt lắm rồi, không ngờ mấy người chúng ta đều được hưởng lợi, quả thực rất sảng khoái!"

Lục Trác là người cảm thấy bất ngờ nhất, khó tin nhất. Cậu cẩn thận hỏi một số câu hỏi.

"Bệnh viện số một Hàng Thành? Là bệnh viện mà người kia vừa nói đến ạ? Mẹ em thật sự có thể đến đó điều trị sao?" Lục Trác vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.

"Đúng đúng, em không nghe nhầm, mẹ em đã được cho phép chuyển đến bệnh viện số một Hàng Thành, hơn nữa, em còn có thể ra vào Hàng Thành năm tiếng mỗi ngày và có thể đến thăm mẹ bất cứ lúc nào."

Kể từ khi Châu Duyệt biết mình bị bệnh nặng, bà ấy cảm thấy mỗi ngày mình sống đều là do mình ăn may.

"Vâng ạ."

Phòng bà ấy ở ngay cạnh nhà vệ sinh nên việc đi vệ sinh sẽ không quá phiền phức.

Thật tốt.

Sau khi Châu Duyệt vào ở, bà ấy thấy rằng sự thoải mái trong căn phòng này vượt xa sức tưởng tượng của bà ấy, phòng không lớn, nhưng giường rất thoải mái, bên cạnh giường chính là cửa sổ, sau khi kéo rèm cửa sổ lên chính là một không gian riêng tư.

Lục Trác quay đầu lại, mắt đỏ hoe nói: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Mẹ có thể đến bệnh viện lớn, có thể được điều trị tốt. Hơn nữa bọn con cũng có cách lấy được thuốc, sau này mẹ không cần lo lắng nữa."

Bạch Ngôn Tài trơ mắt nhìn tất cả mọi người đang vui vẻ, trong lòng anh ta không có cảm xúc gì.

Bà ấy chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ tiếp nhận bất cứ trị liệu gì, đây là ở tận thế, đã gặp quá nhiều thảm kịch, bà ấy có thể kiên trì cùng con trai đến bây giờ đã không dễ dàng gì, chỉ muốn được ở bên con trai vào những giây phút cuối cùng.

Bọn trẻ nấu những bữa ăn ngon cho bà ấy, bà ấy nằm trên giường, trong khoảnh khắc thậm chí cảm thấy mình bị ảo giác.

Châu Duyệt nghe được tin tức này đương nhiên rất vui, một mặt bà ấy thật sự có cơ hội, mặt khác bà ấy càng vui hơn bởi vì con trai có thể tìm được người bạn tốt như vậy, có thể làm được chuyện khó khăn như vậy, cho dù sau này bà ấy không còn nữa thì cũng có người ở bên cạnh cậu.

Vào lúc này, lời mọi người nói với bà ấy như một điều viển vông, như thể không liên quan gì đến bà ấy.

Lục Trác cũng làm thủ tục nhận phòng ở nhà xe cho mẹ mình.

Bạch Ngôn Tài cay đắng tự trấn an mình rằng những thứ này đều không là gì, nhưng sau khi Ninh Mông nói chuyện với anh ta, phòng tuyến tâm lý của anh ta liền sụp đổ.

"Được, được, sau khi mẹ đi nhất định sẽ nghiêm túc tiếp nhận trị liệu, sau này con đi theo đội của con, con phải báo đáp họ thật tốt."

"Bạch Bạch, hôm nay anh cũng đóng góp không ít, tin bị bao vây nhờ anh chúng tôi mới biết, tiếp theo chúng tôi sẽ đến Hàng Thành, anh tiếp tục ở lại khách sạn cũng không tiện, mấy người họ là thành viên có thể đi theo, nhưng anh thì không, không thì anh không ở nữa? Chờ chúng tôi về rồi ở tiếp?"

Đây là nhà mới của họ, bà ấy có thể sống ở đây mãi mãi.

Anh ta cũng vui mừng vì tin tốt, nhưng anh ta không phải là thành viên của đội cứu viện, tư cách ra vào khu an toàn và khu cách ly không liên quan gì đến anh ta.

Ninh Mông bảo Bạch Ngôn Tài trả phòng cũng vì sợ lần này trên đường đi Hàng Thành gặp nguy hiểm, thật sự không cần thiết để anh ta mạo hiểm theo.

Cuối cùng Bạch Ngôn Tài cũng luống cuống.

"Không không... Tôi không muốn trả phòng, tôi muốn theo mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận