Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 163

Đường như cô gái đang đánh giá đồ vật trong nhà xe này, nghe thấy câu hỏi liền quay đầu, nhìn thấy động tác tay của anh ta liền cười tự giễu: " Tôi không bị lây nhiễm, anh đừng căng thẳng như vậy."

Hướng Dực vẫn không thả lỏng cảnh giác: "Nhưng trước đó cô thật sự bị zombie làm bị thương."

Cô gái cười lạnh nói: "Thế giới này có nhiều người bị zombie tấn công như vậy, cũng không phải ‌tất cả mọi người ‌đều bị lây nhiễm, không ít người cho dù bị zombie cắn thành trọng thương cũng chưa chắc sẽ bị lây nhiễm. Tôi chính là kẻ may mắn như vậy. Còn có, trước đó tôi đã bị zombie cắn rồi."

Vẻ mặt cô ấy thờ ơ vén quần áo lên, trên bụng cô ấy có một vết sẹo đáng sợ, có thể nhìn ra đó là vết tích do zombie cắn xé.

Lúc này Hướng Dực mới chịu tin: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào?"

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi cảm thấy không ổn lắm, rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Nhưng mà các người không cần lo lắng ‌, tôi chống đỡ nổi, không chết được."

Đám người Ninh Mông cũng đi theo lên xe, mọi người đều đứng trước mặt cô ấy.

Cô gái nhìn về phía Ninh Mông, nói với cô: "Cám ơn cô đã cứu tôi, tôi tên là Thẩm Ngôn."

Thẩm Ngôn cười khổ, lắc đầu: "Tôi không biết vì sao nữa, tôi cũng cảm thấy ‌rất kì quái, nhưng đánh nhau với hắn một thời gian dài, thể lực của tôi không chịu được, cuối cùng vẫn bị zombie gây thương tích, tôi dùng chút sức lực cuối cùng, dùng dị năng dịch chuyển báo tin tức cho mọi người, sau đó kiệt sức chỉ có thể chờ chết trên toà nhà kia."

Khi cô ấy nói chuyện cũng đã cảm thấy cơ thể suy kiệt, cho nên tạm biệt mọi người lập tức trở về phòng ngủ.

Trong lòng Thẩm Ngôn cân nhắc, cuối cùng vẫn nói sự thật: "Tôi thật sự đã gặp chuyện kì quái, vốn dĩ tôi định một mình thăm dò khu vực đó, nhưng sau đó không hiểu vì sao tôi lại bị một sát thủ truy sát, tôi chắc chắn trước kia chưa từng gặp kẻ đó, giá trị vũ lực cũng cao hơn tôi, tôi chỉ có thể dựa vào vài thủ đoạn nhỏ mà miễn cưỡng ứng phó, sau đó hắn lại dẫn tôi vào trong bầy zombie, đường như hắn ta cũng không muốn lập tức giết chết tôi, mà là muốn tôi trở thành... người bị lây nhiễm."

Thẩm Ngôn nói: " Tôi đã sớm chọn nơi đó làm nơi cầu cứu, chỉ là không ngờ tới nơi đó lại bị chính phủ phong toả sớm như vậy. Mọi người có thể để cứu tôi, cũng vô cùng mạo hiểm."

"Được rồi, đã xong, khoảng thời gian này nếu mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không cần để ý tới tôi, tôi nghỉ ngơi đủ có lẽ sẽ đi cùng mọi người, đồ ăn nếu có dư thì chừa cho tôi một chút là được. Tôi mệt quá, muốn đi ngủ."

Cao Thiến gật gật đầu: "Đúng vậy, thật sự vượt qua được, quá tốt rồi. Vừa rồi lúc mới lên xe, tôi còn tưởng rằng phải xảy ra một màn thảm kịch..."

Cô lấy thẻ chứng minh của mình ra, thao tác vài lần mới nói: "Như đã hứa, cô tới đón tôi, còn lại ‌một vạn kim tệ tôi chuyển cho cô. Ngoài ra, tôi thấy chỗ này của cô còn thừa phòng trống, tôi cần nghỉ ngơi, quãng thời gian này tôi sẽ không rời khỏi nhà xe này."

Đám người ‌đưa mắt nhìn cô ấy trở về phòng, lúc này mới hơi thở phào.

Cô ấy nói xong cũng muốn về phòng. Ninh Mông lại gọi cô ấy lại: "Thẩm Ngôn, sao trước đó cô lại ngất xỉu ở chỗ đấy? Vì sao lại bị zombie làm bị thương? Hai ngày qua cô có thấy chuyện gì kì lạ ở khu vực đó không?"

Thẩm Ngôn nói xong, đi đến máy tự phục vụ tự đặt cho mình một căn phòng, lại mua thêm đồ ăn và dụng cụ sinh hoạt cá nhân.

Ninh Mông nói: "Cô cũng rất may mắn, tín hiệu ở mảnh đất kia cực kì không tốt, toà nhà kia lại ở gần chỗ máy nhiễu tín hiệu, nếu không phải cô gửi tin tức đi sớm, nói không chừng đến lúc đó cầu cứu cũng khó khăn."

Lục Trác: "Thì ra... cô ấy thật sự vượt qua được."

"Cái gì? Đối phương không muốn giết cô, lại muốn biến cô thành zombie? Vì sao chứ?" Cao Thiến tra hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận