Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 177

Sau khi nói xong, Thẩm Ngôn về phòng, Lục Trác lại đi ra giúp đỡ Hướng Dực cùng thu dọn bàn ăn.

" Phẫu thuật của mẹ tôi đã xong rồi, tôi ở bệnh viện cũng không có việc gì làm, đội trưởng, tôi xin ngày mai quay về đội."

Cục đá trong lòng của Lục Trác cũng buông xuống, cũng có thể suy nghĩ tới chuyện khác rồi, thay vì tiêu hao năng lượng ở bệnh viện, không bằng cùng với đội cứu viện đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu buổi tối quay về còn thời gian, lại đến bệnh viện thăm mẹ.

" Ừm, cũng được."

Hướng Dực hỏi: " Đội trưởng, nếu Lục Trác về đội rồi, vậy ngày mai có cần tới hiệp hội lấy nhiệm vụ không?"

" Ừm, cũng được, để tôi xem."

Ba người nói xong, có lẽ cũng làm xong rồi, Ninh Mông quay về nhà xe, Hướng Dực vậy mà lại không rời nửa bước đi theo, Lục Trác không hiểu chuyện gì cũng đi theo phía sau.

Vừa bước vào phòng khách nhà xe, đột nhiên có một người đàn ông đứng một góc ở trong bóng tối, bất thình lình nhảy ra làm người khác giật mình.

Cậu cũng phát hiện biểu hiện trên mặt của Hướng Dực cũng có không đúng, hình như nhìn có vẻ hung dữ hơn bình thường một chút.

Rõ ràng là đã có bạn gái rồi, đêm khuya lại đi tìm cô nói chuyện riêng, có thể có chuyện gì tốt để nói chứ?

Lục Trác hơi cau mày, lúc này người nãy đã ngồi ở đây rồi, nói cái gì mà giúp dỡ, sao lúc nãy không trực tiếp đi ra ngoài giúp đỡ?

Ninh Mông ngây ra một lát, xem ra lời của Thẩm Ngôn nói không sai, người đàn ông này quả thực có ý gì đó.

" Cô Ninh, chào cô. Tôi ... muốn xem xem có cái gì cần giúp không." Anh ta vốn dĩ tới gần hơn là do muốn nói nhiều hơn, nhưng phát hiện sau lưng cô có hai người đàn ông theo sau, chỉ có thể đem những lời đã chuẩn bị sẵn nuốt vào trong.

Ninh Mông vẫn còn ở đây, Hướng Dực không tiện nổi cáu, chỉ có thể nhịn: " Đôi trưởng, để tôi xử lí, cô đi đi."

Ninh Mông nhìn kĩ, người đàn ông này là bạn trai của Vu Giai.

Hướng Dực tiến lên một bước nói: " Nếu như là chuyện có liên quan tới việc nhận phòng, tìm tôi là được. Đội trưởng mệt rồi, cần quay về ngủ."

Ninh Mông: " Không cần đâu."

" Anh Từ, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?"

Ninh Mông nói xong liền đi về phòng, Từ Dương lại lần nữa cản đường cô: " Cô Ninh... tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?" Vừa nói, lại vừa đi lên thêm một bước nữa, khoảng cách giữa anh ta với Ninh Mông ngày càng gần, biểu hiện trên mặt cũng dần dần trở nên mờ ám.

Cô quay người rời đi, vừa bước vào phòng, Hướng Dực lạnh lùng nhìn Từ Dương: " Nói đi, tìm đội trưởng có chuyện gì."

Cậu lạnh lùng nhìn chăm chăm vào mặt của người đàn ông, không biết cậu ta muốn làm gì.

Từ Dương tự chuốc vạ vào mình: " Hừ, chuyện giữa đàn ông với phụ nữ, có gì để nói với cậu."

Từ Dương trừng mắt nhìn Hướng Dực: " Tôi với cậu có chuyện gì để nói, đừng có cắt ngang lời nói."

Ninh Mông gật đầu: " Mọi người ngủ ngon, tôi về phòng trước."

Thái độ khiêu khích của anh ta, chọc giận Hướng Dực rồi, nắm lấy cổ áo của Từ Dương, đẩy anh ta vào tường.

Hướng Dực buông anh ta ra: "Thả lỏng đi, lần này tôi chỉ là cảnh cáo, lần sau, sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu."

Từ Dương ồn ào kêu: " Khách sạn này không phải không cho ẩu đả đánh nhau sao, cậu đối xử với tôi như vậy, sẽ bị trừng phạt đó."

" Tiểu tử thối, tránh xa đội trưởng một chút, nếu không... nắm đấu của tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."

Ngoài mặt thì Từ Dương có vẻ thoải mái, nhưng sau lưng đã toát mồ hôi rồi, trong lòng anh ta thật ra là có tâm tư, anh ta ở cùng với bạn gái Vu Giai một đoạn thời gian, mặc dù Vu Giai vẫn có một số kỹ năng bảo vệ mạng sống trong ngày tận thế, nhưng cô ta lại không có chỗ trong khu an toàn, lại rất dễ dỗ, nên anh ta chẳng qua chỉ là chơi đùa với cô ta mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận