Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 203
Ba chiếc ô tô phía trước xảy ra sự cố tông vào đuôi xe trên đường cao tốc, mặt đường không thể lưu thông bình thường. May mà có Hướng Dực báo nguy kịp thời, Bạch Ngôn Tài mới rẽ xe về hướng lối ra đường cao tốc, chạy đến quốc lộ theo hướng dẫn mới nhất rồi tiếp tục lái xe về phía trước.
Hướng Dực thấy xe không chạy trên đường cao tốc, vẫn đặc biệt đi tìm Ninh Mông hỏi thăm ý kiến.
Ninh Mông nói: "Mọi người yên tâm, lộ trình của chúng ta đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, lý do không chạy trên đường cao tốc là vì phía trước xảy ra tai nạn xe."
Giang Yến có hơi không tin: "Vừa rồi chúng tôi không hề nhìn thấy tai nạn xe nào hết, sao cô biết phía trước có tai nạn xe?"
Ninh Mông vốn có thể không màng đến những nghi ngờ như vậy, nhưng mọi người còn phải ở với nhau gần nửa tháng nữa, cô vẫn nên cho hệ thống hiển thị hình ảnh vụ tai nạn xe vừa rồi trước mặt Giang Yến.
"Giờ thì anh biết rồi đấy, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ bỏ lỡ lối ra đường cao tốc này, chỉ có thể chờ đợi ở đó, cũng không biết sẽ phong tỏa đến khi nào."
Cuối cùng Giang Yến cũng phục: "Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ, mọi người đúng là rất chuyên nghiệp."
Giang Yến tìm được một gian phòng cho bố ở phòng khách, Tạ Tử, Lục Trác và Cao Thiến đều ở nhà bếp, Cao Thiến bưng một một ly hồng trà chanh đá đi ra với tâm trạng rất tốt, thấy bố con họ cũng ra ngoài thì hỏi: "Hai người muốn uống gì? Chỗ chúng tôi có đủ loại trà, có cà phê, còn có đủ các loại đồ uống lạnh, mọi người cứ chọn tùy thích. Anh nhìn xem, đồ uống lạnh này vừa mới pha xong, rất ngon."
"Hay là... tôi cũng uống thử cà phê của mọi người?"
Nhưng hôm nay Giang Tụng Lăng lại bất ngờ gật đầu: "Được."
Giang Tụng Lăng suy nghĩ một hồi, bình thường ông ấy chỉ uống nước sôi, nhiều nhất cũng là một tách trà, nhưng hôm nay cũng không nhịn được muốn thử một thứ gì đó mới mẻ.
Sau khi Giang Tụng Lăng bị liệt, bất cứ việc gì cũng không thể tách khỏi người khác, để không tạo gánh nặng cho con cái, quanh năm ông ấy đều nằm trên giường, cả người dần gầy đi, trạng thái tinh thần không được tốt.
Giang Yến thật sự rất ngạc nhiên, sau khi lên xe, bố muốn ra khỏi phòng, sẵn sàng trò chuyện với mọi người, thậm chí còn muốn thử một số thứ mới.
Ninh Mông mỉm cười: "Không sao, mọi người đã mua dịch vụ ăn uống trên xe rồi, cho bố anh ra ngoài phòng khách ngồi đi."
"Được, hôm nay thầy Tạ chúng tôi vừa nghiên cứu ra loại latte vị hạt dẻ, hay là tôi bảo anh ấy làm cho ông một ly nhé?"
Thật ra, sau khi Giang Yến hỏi, anh ấy đã nghĩ chắc hẳn bố mình sẽ không muốn ra ngoài, bình thường ông ấy đều như vậy, không muốn ra ngoài, thậm chí không muốn xuống giường, ngay cả ngồi xem ti vi ở phòng khách cũng không muốn.
Giang Yến trở về phòng, hỏi bố có muốn ra ngoài ngồi không.
Giang Yến cười nói: "Có cả cà phê sao? Hay là làm giúp tôi một ly cà phê đi, Americano đá nhé. Bố, bố uống gì?"
"Hai người bạn của anh đâu? Sao họ không ra ngoài?"
Giang Yến đỡ bố đứng dậy, rồi bế lên xe lăn: "Vậy con đẩy bố ra ngoài."
"Hai ngày trước, họ thực hiện một một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, đã ba ngày không chợp mắt rồi, rất mệt mỏi, để họ ngủ cho ngon đi."
"Ừm, vậy... cảm ơn cô nhé" Giang Tụng Lăng cười nói.
Anh ấy thật sự không ngờ, sau khi nhận phòng ở khách sạn nhà xe lại có tác dụng như vậy.
Không lâu sai, Cao Thiến đã bưng ra hai ly cà phê, nhiệt tình nói: "Mọi người thử xem thế nào."
Giang Tụng Lăng có hơi sững sờ, ông ấy chưa từng uống cà phê, trước đây, khi vợ còn sống hay đi uống cà phê với chị em, trở về thì nói với ông ấy rằng cà phê không ngon, hệt như uống thuốc bắc, nên ông ấy cũng chưa từng thử.
Vừa nuốt vào miệng, hương thơm hạt dẻ ngào ngạt lan ra đầu lưỡi, vị hạt dẻ hơi đắng hòa quyện với sữa bò sánh mịn, vị vô cùng đậm đà.
Giang Tụng Lăng bưng ly cà phê nóng lên nhấp một ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận