Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 207

Cao Thiến bọn họ muốn lên xe lại bị người khác cản lại không cho lên.

"Con gái, các con không thể đi như vậy được, các con phải ở lại." Một bà cụ cô ấy hộ tống cả quãng đường kéo lấy tay của cô ấy, không nỡ nói.

"Chúng con còn phải gấp rút lên đường nữa..."

"Các con nhất định phải để cho chúng ta có cơ hội báo đáp các con, các con đã cứu người cả làng chúng ta, còn có nhiều người của làng khác như vậy, nếu như không có các con, con trai, cháu trai, con dâu của bà, bao gồm cả bản thân bà đã bị zombie ăn thịt từ sớm rồi. Con gái, các con cứ ở lại đi, sẽ không làm lỡ các con nhiều thời gian đâu."

Vốn dĩ Ninh Mông dựa định sau khi đưa người đến sẽ rời đi, dù sau phía sau còn có quãng đường hơn một nghìn cây số, hôm đây đã kéo dài thời gian rồi. Nhưng là đám người này thật sự nhiệt tình khó có thể từ chối, sau khi cô hỏi ý kiến của tất cả mọi người, vẫn quyết định ở lại để người dân biểu đạt tâm ý của bản thân.

Tối hôm đó, doanh trại đốt lửa trại lên, mọi người chuẩn bị thức ăn phong phú, ở trung tâm trấn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn, tất cả những người được cứu đều bày ở sự cảm ơn đến Ninh Mông bọn họ.

Ngay cả Giang Tụng Lăng liệt nửa thân dưới cũng được các người dân vác xuống xe, sắp xếp cho ông ấy vị trí trung tâm nhất.

Mấy năm nay Giang Tụng Lăng đều không mấy ra ngoài gặp người khác, lúc này cũng có chút ngại ngùng.

Có được sự việc trải qua lần này, tinh thần của mọi người đều khá tốt.

Vốn dĩ cho rằng sau lần này sẽ tập thời mất liên lạc với liên lạc viên của đội cứu hộ Bắc Hải, không ngờ rằng ngày thứ mười ở trên đường, Ninh Mông vô tình nhập được cuộc điện thoại đối phương gọi đến.

Ngày thứ hai khi sắp đi, các người dân còn phải buộc bọn họ mang theo một số thực phẩm rau thịt tươi tốt để báo đáp.

Tiếp đến, mọi người vẫn ai làm việc nấy, Bạch Ngôn Tài phụ trách chạy xe, Lục Trác phụ trách nấu cơm, Hướng Dực phụ trách điều tra tình hình camera ven đường, số liệu camera di đội cứu hộ Bắc Hải gửi đến cũng vô cùng chuẩn xác, ngoại trừ mấy lần xảy ra ngoài ý muốn tình hình con đường còn lại đều giống hệt với bọn họ gửi, Ninh Mông sau khi đi qua con đường này cũng kịp thời gửi tình hình ven đường bản thân gặp phải cho đối phương.

Cũng có lẽ ông ấy vẫn luôn là người có phúc chỉ là chưa bao giờ từng trân trọng phúc phần của bản thân.

"Mọi người không cần lo lắng, những thực phẩm này đều là chính tay chúng tôi tự trồng, heo cũng là hôm nay mới giết, đảm bảo an toàn, cả quãng đường mọi người nhất định lại bảo trọng mới được." Các dân làng nhiệt tình khó từ chối, Ninh Mông cũng không đành từ chối, nên chỉ đành nhận hết.

"Ông thật sự rất có phúc, nuôi được một người con trai tốt, hôm nay cậu ấy hộ tống chúng tôi cả quãng đường lên trấn, thật sự quá cảm ơn rồi!"

"Cô Ninh, rất xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng mà bây giờ tôi gặp phải một vấn đề vô cùng khó giải quyết, có thể nói là vấn đề khó giải quyết của cả đội cứu hộ Bắc Hải đều gặp phải..."

Tối hôm đó, người trẻ ở trên tấn chụp tấm hình mọi người đang cùng nhau ăn uống đăng lên trên diễn đàn, lại thu hút đến sự vây quanh của một đám người.

Giang Tụng Lăng hưởng được hào quang của con trai, được mọi người nhiệt tình tiếp đãi, trong lòng trăm cảm xúc xuất hiện cùng một lúc. Từ trước đến nay ông ấy chỉ cảm thấy là một người đáng thương, không có vợ nữa, bản thân lại là một phế nhân, lần này về quen cũng chỉ một lòng đợi chết, nhưng lại được mọi người một tiếng khen có phúc, ông ấy cũng không ngờ được.

Đến thành phố Tân Du tìm Khương Hàn đương nhiên quan trọng nhưng trên đường gặp được nhiệm vụ, sau khi cử hành cũng sẽ khiến người khác rất có cảm giác thành tựu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận