Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 218

Nếu như không ngoài ý muốn, tôi cũng bị nhốt ở trong đó. Chỉ là... dị năng trong cơ thể tôi phản ứng mạnh mẽ với các loại thuốc được tiêm vào, nên bọn họ nhốt tôi vào nhà giam."

"Anh biết bao nhiêu? Những người bị nhốt trong bể thủy tinh đó còn có thể cứu không? Cứu như thế nào?"

Lục Tự đau khổ nhắm chặt mắt lại, sau đó lắc đầu nói: "Không thể. Bọn họ không chết, nhưng mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại."

Khi Lục Tự nói lời này, người máy chữa bệnh nhận thấy tình trạng cơ thể của anh ta đang dao động, nó còn lại gần kiểm tra một lượt, thấy cơ thể anh ta không có gì đáng ngại mới tránh ra.

"Nhà xe của cô... Rất tốt, có thể có tác dụng rất lớn ở những ngày tận thế." Hiển nhiên là Lục Tự không muốn tiếp tục đề tài vừa nãy.

Ninh Mông cũng không thể kéo đề tài trở về: "Tại sao anh lại tìm đến phòng thí nghiệm này? Là vì tìm kiếm đội viên của anh sao?"

Lục Tự thở dài bất đắc dĩ, gật đầu.

"Vậy anh có quen Khương Hàn không? Anh ấy là một nhà khoa học."

Cô ra khỏi phòng trị liệu và trở về phòng của mình, cuối cùng đi ngủ.

"Đội trưởng, cô dậy đi, chúng ta đã đến thành phố Tân Dư."

"Thực sự chưa từng nghe thấy bao giờ."

Ninh Mông bị hệ thống đánh thức, lúc cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Vấn đề trước đó, Lục Tự còn cần suy nghĩ một chút, nhưng vấn đề này thì ngược lại, anh ta trả lời rất nhanh.

"Tôi đã bình phục rồi, dù sao tôi cũng là đội trưởng, những việc này không cần làm phiền cô." Lục Tự nói.

Mặc dù căn phòng thí nghiệm này nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, nhưng nó chỉ cách thành phố Tân Dư hai ngày xe, có lẽ Lục Tự đã từng nghe nói.

Khi một đội cứu hộ đến một thành phố mới sẽ phải trải qua rất nhiều trạm kiểm soát, bình thường đều cần đội trưởng xuống xe để đàm phán.

"Ồ... Tôi còn tưởng rằng anh có thể biết chút gì đó."

"Chưa nghe thấy bao giờ."

Lục Tự vẫn dõi theo hướng Ninh Mông xoay người rời đi, đã ngây người một lúc lâu.

"Đội viên của tôi đã lái xe đến đón tôi, Ninh Mông, tôi phải đi đây. Đưa thẻ thông hành của cô cho tôi." Lục Tự nói.

"Ồ, được rồi, Lục Tự, anh nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy anh nữa." Ninh Mông có chút mất mát vì không biết được tin tức về Khương Hàn, những mà chút mất mát này không thể so sánh với việc hồi phục sức khỏe của Lục Tự.

Ninh Mông đưa thẻ thông hành cho anh ta, cũng không biết anh ta muốn làm gì.

Ninh Mông vốn tưởng rằng mình phải lập tức đi giải quyết những việc này, nhưng sau khi tỉnh dậy thì phát hiện Lục Tự đã giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy.

"Cảm ơn."

Hai đội viên đến đón anh ta không nói gì mà chuyển từng hòm vật tư lên xe, cũng không cho phép bọn họ từ chối, tổng cộng chuyển bốn mươi hòm vật tư, họ thả vật tư xuống và nói: "Cảm ơn mọi người đã cứu lão đại của chúng tôi." Sau đó lại lấy xe máy của Lục Tự và lái đi.

Lục Tự nhìn về phía Ninh Mông: "Cô cũng từng cứu tôi, chúng ta hòa nhau."

Ninh Mông ngây người nhìn Lục Tự rời đi, cô hỏi: "Tại sao anh lại giúp đỡ tôi?"

Đây không phải là lần đầu đầu tiên hai người tách ra, nhưng đây lại là lần đầu tiên Lục Tự chủ động tạm biệt cô.

Anh ta nói xong thì hơi nhếch môi cười với cô, sau đó xoay người xuống xe.

"Đây là giấy thông hành khu an toàn trong phạm vi 500km của thành phố Tân Dư, cô và đội viên của mình có đều có thể đi vào, mỗi lần có thể dừng lại 48 tiếng đồng hồ. Còn nữa, đây là thông tin liên lạc của tôi, nếu cần gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Cho dù tôi không thể tự tới được thì đội viên của tôi cũng sẽ đến giúp cô. Tôi phải đi đây, Ninh Mông, hẹn gặp lại." Lục Tự nói xong thì lập tức rời đi.

May mà không gian chứa đồ của nhà xe đủ lớn, vẫn còn chứa được.

Sau khi Lục Tự rời đi, Ninh Mông dùng thẻ thông hành của mình quét cho các đội viên của đội cứu viện Hỏa Bạn, tất cả mọi người đều có đủ điều kiện để ở lại khu an toàn gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận