Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 229

"Đằng Nghiêu, anh có súng bắn tỉa, anh qua tầng cao nhất của tòa nhà đó, chi viện từ xa bất cứ lúc nào, còn lại thì theo tôi."

Rất nhanh, bọn họ đã đối đầu với ba con zombie ở sân thể dục, sức chiến đấu của mỗi con đều mạnh hơn trước đây, cho dù bắn trúng phần đầu ở cự ly gần cũng chỉ có thể tạm thời trì hoãn hành động của chúng, không có cách nào tiêu diệt chúng hoàn toàn, cho dù dùng đoản đao cũng không có nhiều tác dụng, mọi người đều cảm thấy đau đầu.

"Không được, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị mệt chết ở đây."

Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng xe máy, một bóng dáng màu đen lái xe máy nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.

"Lục Tự!" Mọi người có chút bất ngờ.

Hôm nay, Lục Tự vẫn mặc một thân đồ màu đen, trên mặt vẫn đeo mặt nạ như trước, nhưng mà ở cùng một thời gian nên mọi người vẫn nhận ra anh ta.

Lục Tự nói: "Tấn công vào giữa hai hàng lông mày của zombie, cần phải chính xác, sau khi biến dị, giữa lông mày là điểm yếu nhất của zombie."

Trong khi nói chuyện, anh ta cho con zombie trước mặt Ninh Mông một phát đạn trúng giữa hai hàng lông mày, zombie theo tiếng ngã xuống.

Khi bị bắt đi, đôi mắt bé gái vẫn đang khao khát nhìn hai người ở phía xa, trong lòng hét lớn nhưng tiếc là cô bé không thể kêu thành tiếng.

Đội cứu viện Bắc Hải là đội cứu viện kỳ cựu, là một trong ba chiến đội mạnh nhất cả nước, các thành viên được huấn luyện bài bản kết hợp với trang bị hoàn mỹ, trong ba chiến đội lớn, đây cũng là đội duy nhất thường xuyên chấp hành nhiệm vụ bình thường, cứu trợ người bình thường.

Cô bé còn chưa nói hết lời thì có một người đột nhiên từ phía sau đi ra bịt miệng cô bé lại, mạnh mẽ đưa cô bé đi.

Lúc này, phía sau Lục Tự, mấy chục đội viên của đội cứu viện Bắc Hải cũng chạy tới.

"Chúng ta được cứu rồi! Anh và chị của chị mình đến cứu mình rồi!" Cô bé vui mừng nói.

Mấy người Hướng Dực vốn định lên tầng, nhưng thấy đội ngũ chuyên nghiệp tới thì nhường đường cho bọn họ.

Ninh Mông nghe vậy, cũng quay đầu lại, giơ súng bắn một con zombie khác, quả nhiên giữa mày chính là nhược điểm của chúng, chỉ cần trúng một phát là ngã xuống.

Lúc này, các đội viên của đội cứu viện Bắc Hải chạy vào nhà trẻ, năm người một đội, phân công hợp tác, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.

Bé trai còn nằm dưới đất không dám cử động, bé gái an ủi nói: "Không sao, bọn họ rất lợi hại, có thể đánh bại zombie. Em..."

Cô bé ở trong bụi cỏ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy hai người, cô bé lộ ra dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Ninh Mông và Lục Tự tựa như cảm ứng được thứ gì đó, cả hai đều quay đầu lại, nhưng mà hai người không nhìn thấy gì hết.

Lục Tự cầm ảnh chụp đối chiếu, anh ta nhíu mày.

Bé trai bất lực nhìn chị gái bị mang đi, cậu bé muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng mà cậu bé thực sự rất sợ, không dám nói gì, chỉ có thể run bần bật chui vào bụi cỏ trốn.

Ninh Mông thấy nơi này đã được đội cứu viên Bắc Hải tiếp nhận thì nói với Lục Tự: "Chỗ này giao cho các anh, chúng tôi đi chỗ khác xem thử."

Bọn họ nhanh chóng giải quyết sạch sẽ zombie trên sân thể dục.

Ba tiểu đội hành động của đội cứu viện Bắc Hải đi lên tầng, tiếng súng kèm theo tiếng la hét của trẻ nhỏ vang lên, mỗi đội viên ôm hai đứa nhỏ đi xuống, cứu được toàn bộ trẻ em trong khu dạy học.

Cô vừa định đi, Lục Tự đã gọi cô lại: "Có chuyện... Cô có biết Khương Tuyết không?"

Lục Tự đưa điện thoại di động cho cô.

"Phải, chính là bé gái này."

"Khương Tuyết?" Ninh Mông lặp lại cái tên này.

Ninh Mông hơi kinh ngạc, dĩ nhiên là cô biết Khương Tuyết: "Anh quên rồi sao? Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở một tòa nhà cũ trong một khu dân cư ở Nam Thành, anh đang ôm một bé gái trong tay, còn thuận tay cứu tôi. Anh đã đưa cô bé đến công hội cứu viện Nam Thành, cô bé chính là Khương Tuyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận