Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 234

"Nếu có thể gia nhập đội cứu viện Hỏa Bạn thì tốt, tôi rất thích bọn họ."

Đúng lúc này, có rất nhiều người đột nhiên vào trả lời trong bài đăng.

"Báo! Hôm nay bữa tối của đội cứu viện Hỏa Bạn là lẩu! Còn là lẩu cay! Thật sự quá đáng, thực sự là thơm quá đi mất!"

"Hu hu hu, đôi vừa đi ngang qua đó, bên ngoài nhà xe có rất nhiều người, mùi thơm đó thì khỏi phải nói, quá hấp dẫn."

"Hu hu hu... Thật quá đáng, vậy mà lại ăn lẩu! Thức ăn của đội cứu viện Hỏa Bạn tốt thật đấy."

"Tại sao hôm nay lại không mở cửa? Tôi cũng muốn vào ở! Tôi trả tiền có được không? Bao nhiêu tiền? Mấy người ra giá đi!"

Bạch Ngôn Tài thấy trên diễn đàn đã nổ tung, lúc này mới đi vào bếp đóng cửa sổ lại.

Anh ta nghĩ rằng làm như vậy có thể giảm bớt lửa giận của quần chúng, không ngờ rằng anh ta đã đóng cửa sổ mà những bài đăng mắng bọn họ vẫn có thể dựng được một tòa nhà cao tầng.

"Wow, còn có bát gia vị tự phục vụ, chuyên nghiệp quá đi mất!"

Các đội viên ngồi quanh bàn lẩu cười đùa vui vẻ, mọi người thay phiên nhau gắp thức ăn và thưởng thức mỹ thực. Thẩm Ngôn vớt một viên thịt viên rau mùi trong nồi lẩu cay bỏ vào bát, sau đó gật đầu với vẻ hài lòng. Cao Thiến vừa gắp sách bò vừa trêu chọc Bạch Ngôn Tài: "Bạch Bạch, xem anh có thể ăn được bao nhiêu ớt, nếu như bị cay đến phát khóc thì cũng đừng trách chúng tôi không nhắc nhở anh."

Lúc này, Tạ Tử đã chuẩn bị xong đồ uống lạnh, Thẩm Ngôn giúp Lục Trác rửa rau, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nồi nước lẩu của Lục Trác cũng đã nấu xong.

Vậy mà hôm nay, Ninh Mông còn chuẩn bị các loại gia vị như tỏi băm, hành hoa, rau mùi, dầu mè... Quả thực khiến người ta cảm thấy đã ghiền.

"Y... Sợ chết đi được, lần sau không dám làm như vậy nữa."

Ninh Mông nhúng lẩu, uống coca lạnh, xung quanh có các đồng đội nói chuyện vui vẻ, cô cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

Cao Thiến cười vui vẻ: "Bạch Bạch, anh đúng là độc ác, nếu như chuyện hôm nay khiến mọi người bất bình thì sẽ đổi anh bằng một đại diện quần chúng, để người đó vào ăn thay anh."

Bạch Ngôn Tài đắc ý cầm bát của mình lên nói: "Trong bát của tôi có nước canh, tôi có thể nhúng qua rồi ăn."

Bạch Ngôn Tài ôm ngực, sợ hãi nói.

Bạch Ngôn Tài vội vàng mở tài khoản phụ cho qua chuyện, cũng may sau khi đóng cửa sổ, máy hút mùi hoạt động rất tốt, không có chút mùi thơm nào bị lọt ra ngoài. Người vây quanh ở bên ngoài mắng mỏ một hồi rồi cũng giải tán.

Ở tận thế thiếu thốn vật tư, mọi người đều chờ mong được ăn lẩu, chưa kể đến lẩu uyên ương cùng với những món ăn đa dạng, mà có thể nấu bằng nước cũng ngon lắm rồi.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Khương Tuyết, cô bé ôm cổ Lục Tự, vẻ mặt sợ hãi.

"Ăn cơm thôi!" Mọi người ngồi quanh bàn ăn, bởi vì đông người nên Ninh Mông cũng không mua nồi lẩu uyên ương, cô trực tiếp đặt một nồi nước lẩu cay và một nồi nước lẩu thường. Các món ăn rất đa dạng, có sách bò, cuống họng, thịt bò mềm, thịt viên, thịt hộp, lòng vịt... Khiến người ta hoa cả mắt.

Cô bé tết hai bím tóc, mặc một chiếc váy màu hồng, trông không giống đứa nhỏ bị bỏ rơi chút nào.

Hướng Dực tỏ vẻ chê bai: "Đi ra ngoài đừng có nhận là quen biết tôi, làm đội cứu viện Hỏa Bạn của chúng tôi mất mặt quá."

Trong lúc thư giãn, trong đầu Ninh Mông đột nhiên hiện lên một hình ảnh.

Có thể nhận ra, mẹ của cô bé chăm sóc cô bé rất cẩn thận trước khi rời đi.

Nếu như chị gái trong lời Tân Tân chính là Khương Tuyết...

Đã qua mấy tháng, cô không biết là mình nhớ lại thật hay chỉ là hình ảnh tưởng tượng ra khi cô nhìn thấy chiếc cài tóc đó, nhưng mà điều này khiến Ninh Mông vô cùng bất an.

Cài tóc trên đầu cô bé... Hình như là một quả dâu tây màu đỏ.

"Đội trưởng? Đội trưởng, cô sao vậy? Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận