Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 237

Chúng ta phải tìm cô bé như thế nào?"

Đằng Nghiêu phân tích: "Nếu cô bé chính là chị gái trong lời bé trai đó, vậy sợ là tình hình hơi phức tạp, cô bé bị người khác bắt."

Ninh Mông gật đầu: "Ừm, tôi tìm tiếp..."

Cô tiếp tục quan sát phần sau của video giám sát, may mắn thay, ở cửa sau của nhà trẻ có vài camera giám sát đã quay được hình ảnh người đàn ông đó mang Khương Tuyết đi.

Gã ta đeo mặt nạ nên không nhìn rõ mặt, nhưng chiếc xe của gã ta bị camera ở cửa sau chụp được, là một chiếc xe jeep quân dụng đã được cải tiến.

"Không có biển số xe, trước hết có thể loại trừ là người của phía chính phủ." Cao Thiến phân tích.

"Nhưng mà cũng không tìm được manh mối nào khác... Chỉ cần gã ta rời khỏi nơi trú ẩn số 18, bên ngoài không có camera giám sát nào, chúng ta hoàn toàn không thể tìm..." Đằng Nghiêu thở dài nói.

"Chúng ta vừa đến thành phố Tân Dư, không có nhiều nhân mạch, thật sự là không có manh mối gì."

Lục Tự ở đầu bên kia im lặng một lát.

Ninh Mông nhẫn tâm nói.

"Tiếp theo, bất luận là anh tìm được manh mối gì thì đều phải nói cho tôi." Ninh Mông dừng một chút: "Khương Tuyết có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi."

"Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không đưa manh mối này cho anh."

Đối phương nhanh chóng gọi điện thoại lại cho cô.

Thực ra cô cần năng lực và nhân mạch của anh ta, cho dù anh ta không đồng ý thì cô cũng sẽ nói cho anh ta manh mối này.

Ninh Mông tải những hình ảnh trên camera giám sát này xuống.

Trên thực tế, chẳng qua là cô đang đánh cược, đánh cược một phần vạn cơ hội. Vừa rồi Lục Tự hoàn toàn có thể qua loa lấy lệ, sau đó lại nói với cô rằng không có manh mối, như vậy là có thể lừa cô.

"Điều kiện của cô là gì? Cô nói đi." Dường như Lục Tự không bất ngờ khi Ninh Mông đưa ra điều kiện.

Cô gửi tin nhắn cho Lục Tự: [ Tôi có tin tức của Khương Tuyết, tôi có thể nói với anh, nhưng mà anh phải chấp nhận một điều kiện của tôi. ]

"Ninh Mông, cô không biết, chuyện này rất nguy hiểm, ảnh hưởng rất rộng... Tôi sợ cô nhúng tay vào sẽ bị người theo dõi. Tôi đảm bảo, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm được cô bé."

"Tôi đồng ý." Cuối cùng Lục Tự cũng nhượng bộ.

Cô không muốn thấy cô bé gặp nguy hiểm, muốn biết cô bé có ổn không, nếu có thể, cô hy vọng mình có thể giúp đỡ.

"Được, thành giao, tôi lập tức gửi cho anh."

Ninh Mông cũng biết có khả năng như vậy, nhưng mà cô vẫn để anh ta lựa chọn.

Thêm một người nghĩ cách cứu Khương Tuyết, cô bé sẽ có thêm cơ hội được cứu.

"Cách này rất hay. Ít nhất chúng ta không quá bị động." Ninh Mông nói.

Không phải Ninh Mông không biết ra ngoài tìm kiếm là hành vi mèo mù vớ chuột chết, xác xuất thành công rất thấp, vì vậy, Lục Tự là hy vọng duy nhất của cô.

Ninh Mông thở dài: "Tôi cũng không biết, tạm thời chúng ta cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể vừa ra ngoài tìm vừa chờ tin tức của Lục Tự."

Mọi người đều cẩn thận nhìn Ninh Mông: "Đội trưởng, cô nhờ đội trưởng Lục giúp đỡ, anh ta thực sự sẽ nói cho chúng ta manh mối tiếp theo sao?"

Hướng Dực đề nghị: "Flycam của chúng ta có chức năng tìm kiếm tự động, có thể tự động tìm kiếm những chiếc xe cùng loại, khi chúng ta đi ngủ, có thể thả vài chiếc flycam ra ngoài, dựa theo hình ảnh chiếc xe trong video giám sát để chúng tìm kiếm."

Ninh Mông gửi hình đã đặt trong khung thoại cho anh ta.

Trong lúc chờ tin tức bên phía Lục Tự, Hướng Dực đã cài đặt chức năng tự động tuần tra tìm kiếm cho flycam, mặc dù là tìm kim đáy biển, nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.

Chức năng tìm kiếm và nhận dạng của flycam vẫn bị hạn chế, nếu như hình ảnh gốc không rõ sẽ rất khó tìm kiếm.

Sáng ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Hướng Dực phát hiện mặc dù flycam tìm thấy rất nhiều xe, nhưng sau khi so sánh thì hoàn toàn khác với chiếc xe trong video.
Bạn cần đăng nhập để bình luận