Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 243
"Người đó là ai? Liên lạc như thế nào?"
"Qua điện thoại di động, nhưng mà số điện thoại của đối phương hẳn là số tạm thời, thù lao là tiền mặt, tiền cọc thì được đặt trong thùng rác gần nơi trú ẩn số 18, phần còn lại thì một tay giao tiền một tay giao người."
Sau đó, bất kể Đằng Nghiêu hỏi như thế nào, người nọ đều không nhả ra tin tức nào nữa.
Ninh Mông hỏi: "Đằng Nghiêu, anh thấy thế nào?"
"Có khả năng là người này biết nhiều hơn, nhưng mà hiện tại chỉ chịu nói như vậy thôi. Để chính mình thật sạch sẽ, đúng là rất thông minh. Đội trưởng, chuyện này rất kỳ lạ, vì sao đối phương lại tốn nhiều công sức như vậy chỉ để bắt một đứa trẻ? Rốt cuộc đứa trẻ này có thân phận gì?"
Ninh Mông lắc đầu: "Tôi cũng không biết gì về Khương Tuyết, tôi chỉ biết mẹ của cô bé đã qua đời, hẳn là cô bé không có người chăm sóc, sau khi cô bé được đưa đến công hội cứu viện Nam Thành thì công hội sẽ chịu trách nhiệm."
Ninh Mông tiếp tục gửi những tin tức bên này cho Lục Tự, nhưng lần này Lục Tự cũng không trả lời ngay.
Lục Tự dừng ở bên cạnh nhà xe, sau đó ôm Khương Tuyết lên nhà xe.
"Ninh Mông, thời gian này phiền cô chăm sóc đứa trẻ này một chút, tôi còn có một số chuyện, thực sự không có cách nào phân thân. Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người đang tìm đứa trẻ này, cô bé đang gặp nguy hiểm, chỉ có thể để cô bé ở cùng cô. Tất nhiên, điều này có thể sẽ mang lại phiền phức cho các cô, mọi người có phiền không?"
Cô bé thấy nhà xe từ xa cũng nhận ra: "Là xe của chị!"
Anh trai và chị gái trước mặt là hai người mang đến cho cô bé niềm hy vọng trong tuyệt cảnh, ấn tượng khắc sâu trong lòng cô bé, cô bé luôn muốn gặp lại hai người bọn họ, không ngờ hôm nay, anh trai lại cứu cô bé một lần nữa, cô bé cũng được gặp lại chị gái.
Ninh Mông mừng rỡ, vội vàng gửi vị trí của mình cho Lục Tự. Nửa tiếng sau, Lục Tự lái xe máy xuất hiện ở cuối đường quốc lộ, trong lòng anh ta còn ôm một bé gái, Ninh Mông vừa nhìn đã nhận ra, đó chính là Khương Tuyết.
Ninh Mông nhìn về phía Lục Tự: "Anh yên tâm đi, Tiểu Tuyết ở chỗ chúng tôi rất an toàn, Phải rồi, anh tìm thấy cô bé ở đâu?"
Bọn họ đã sử dụng flycam kiểm tra, xung quanh vị trí mà người đàn ông xăm mình tiết lộ không có bất kỳ thiết bị giám sát nào, là một vùng ngoại thành hẻo lánh, manh mối lại bị đứt đoạn. Ngay khi Ninh Mông cảm thấy chuyện này khó có tiến triển, bên phía Lục Tự lại truyền đến một tin tốt.
Đằng Nghiêu nói: "Chúng tôi cũng chạy rất nhiều nơi để tìm đứa trẻ này, có thể tìm thấy thì tất nhiên sẽ phụ trách sự an toàn của cô bé. đội trưởng Lục, anh cứ yên tâm đi."
Hơn nửa năm không gặp, Tiểu Tuyết đã lớn hơn một chút, còn cực kỳ đáng yêu.
"Gửi tọa độ vị trí của cô cho tôi, tôi tìm thấy Khương Tuyết rồi."
"Chị!" Khương Tuyết vừa đặt chân xuống đất đã nhào vào lòng Ninh Mông: "Em rất nhớ chị đó!"
Cao Thiến cũng nói: "Tất nhiên không phiền, sau này, Tiểu Tuyết ở cùng phòng với tôi cũng được, ở phòng riêng cũng được, chúng tôi làm gì cũng sẽ mang cô bé theo."
Lục Tự cúi đầu cười nhìn cô bé: "Đúng vậy, lúc trước em đã từng ngồi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận