Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 244

"Thật ra cũng không khó tìm, gần đây ở bên ngoài có vài thế lực cũng đang tìm đứa trẻ này, khi cô nói với tôi về người đưa cô bé đi, tôi tìm hiểu và điều tra một chút đã tìm thấy rồi. Tìm cô bé không khó, khó ở phía sau, vậy thời gian này làm phiền cô, chờ tôi xong việc sẽ quay lại đón cô bé, sau đó sắp xếp cho cô bé một chỗ thích hợp."

Lục Tự nói xong lại nhìn về phía Khương Tuyết: "Trước đây, chị Ninh đã từng giúp em, em ở đây phải ngoan ngoãn, nhất định phải nghe lời chị ấy, bên ngoài rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể chạy lung tung, em nhớ chưa?"

Khương Tuyết gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn đi theo chị gái."

Trước khi rời đi, Lục Tự đưa mắt nhìn hai người đang bị trói ở nhà ăn.

"Hãy giao hai người này cho tôi, lát nữa đội viên của tôi sẽ đến đón họ, các cô không cần xử lý bọn họ."

Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, chuyện này giao cho Lục Tự là tốt nhất, giữ bọn họ ở nhà xe cũng khó, mà thả ra ngoài lại sợ họ tiết lộ tin tức.

Đội viên của đội cứu viện Bắc Hải nhanh chóng đến đưa hai người này đi, sau đó Khương Tuyết chính thức vào ở khách sạn nhà xe, trở thành vị khách đặc biệt nhất ở nơi này.

Ninh Mông hỏi ý kiến của Khương Tuyết, cô bé bằng lòng ở một mình một phòng nên cô sẽ sắp xếp cho cô bé một căn phòng đơn. Ngày hôm đó, sau khi trở về khu cách ly của thành phố Tân Dư, Cao Thiến và Thẩm Ngôn còn đến cửa hàng trong khu an toàn mua cho cô bé rất nhiều váy nhỏ và đồ chơi xinh đẹp, mua rất nhiều đồ để trang trí trong phòng, sau khi trở lại nhà xe thì bắt đầu trang trí phòng cho Khương Tuyết.

"Vậy bình thường em đều đến nhà trẻ đó học sao?"

Khương Tuyết hít mũi: "Em hiểu, em hiểu mà, giống như... Mẹ cũng muốn ở bên cạnh em, nhưng mà bà ấy không làm được."

"Vậy sau khi em đến thành phố Tân Dư, em đã gặp bố của em chưa?" Ninh Mông hỏi.

Ninh Mông an ủi cô bé: "Chắc chắn bố của em cũng rất nhớ em, nhất định là ông ấy đang bận việc gì đó."

Ninh Mông ở lại với Khương Tuyết, hỏi cô bé lần trước sau khi bọn họ chia tay đã xảy ra chuyện gì.

Khương Tuyết lắc đầu: "Chưa gặp ạ!" Khi cô bé trả lời vấn đề này thì hơi do dự, nhưng mà vẫn nói: "Thật ra bọn họ để em ở nhà của bố em, nhưng mà em biết người đó không phải là bố của em, ông ấy không thích em, em cũng không thích ông ấy. Em có thể nhìn thấy màu sắc trên người của mọi người, màu đỏ có nghĩa là tức giận, màu hồng là thích, nếu là màu xanh lục thì có nghĩa là chán ghét, còn màu vàng là nhàm chán. Khi người đó nhìn thấy em luôn là màu xanh vàng, cho nên em biết ông ấy chắc chắn không phải là bố của em, còn nữa, ông ấy cũng không giống người trong ảnh."

Để chào đón em gái mới, Lục Trác còn đặc biệt làm cho cô bé món bánh chiffon mà cô bé thích nhất.

Ninh Mông không biết nên khuyên cô bé này như thế nào, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh cô bé.

"Ban đầu, em ở nhà trẻ Nam Thành, nhưng có một hôm, có một chú đến đón em đi, chú ấy nói em còn có người thân ở thành phố khác, em còn bố. Trước đây, em chưa từng gặp bố, nhưng mà em vẫn đi cùng chú ấy, bởi vì lúc trước em ở nhà nhìn thấy một bức ảnh, trong bức ảnh đó có mẹ của em, bà ngoại của em và một người đàn ông nữa, ông ấy đứng bên cạnh mẹ của em, hai người bọn họ cười rất vui vẻ, có lẽ đó chính là bố của em."

Tất nhiên, Lục Trác cũng không giỏi làm bánh, cậu ấy vừa xem hướng dẫn trên điện thoại vừa làm, cũng may là không bị lật xe, thành công làm ra chiếc bánh.

"Vâng, ngày nào em cũng đi học, sau đó sẽ có người đến đón, em vẫn luôn chờ bố của em đến đón. Nhưng mà ông ấy vẫn không đến..." Khương Tuyết nói đến đây thì rất buồn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận