Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 267
Số điểm tích lũy còn lại cũng chỉ mua được một con robot y tế, cùng với robot trước đó, hai robot đang loay hoay bận rộn trong phòng bệnh.
Không biết tại sao mà sau khi người đội phó được giải cứu, robot cứu hộ không thực hiện thêm bất kỳ hành động cứu hộ nào khác mà chỉ kết nối họ với các dụng cụ thử nghiệm khác nhau và cho họ hấp thu dịch dinh dưỡng và adrenalin.
Bạch Ngôn Tài từ bên cạnh giải thích: "Phỏng chừng đám robot đã xác định bọn họ là dị năng giả. Các phương pháp sơ cứu thông thường đối với bọn họ đều vô dụng. Chúng ta chỉ có thể thử xem có thể kích hoạt dị năng vật lý của bọn họ hay không."
Mọi người đều một mực chịu đựng, Ninh Mông chỉ có thể để tất cả đi nghỉ ngơi. Những người khác đều đã rời đi, chỉ có Lục Tự vẫn đứng bên giường đồng đội.
"Lục Tự, anh cũng vào nghỉ ngơi đi." Ninh Mông nói.
"Không cần, cô đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa quay lại thay ca cho tôi." Lục Tự ngước mắt lên, hốc mắt đã đỏ bừng.
Ngoại trừ đội phó, giường bệnh bên cạnh còn có hai người đồng đội của anh đang nằm, với tư cách là đội trưởng của bọn họ, anh nhìn bọn họ nằm đây, vô hồn, anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót, không cách nào ngủ được.
"Đội trưởng, cô sẽ không nhìn lầm đó chứ?"
"Tít, tít, tít, tít..."
"Hình như tôi vừa thấy đường thẳng đó thay đổi..."
Ngay khi mọi người đang thắc mắc thì trên màn hình lại càng có nhiều chuyển động hơn.
Điều kỳ diệu xảy ra vào sáng sớm ngày hôm đó, gần mười giờ sau khi người đầu tiên được giải cứu, máy theo dõi không còn hiển thị một đường nằm ngang nữa mà thay vào đó là những gợn sóng rất nhỏ bắt đầu hiện lên.
Dữ liệu ban đầu là 0 đã dần dần bắt đầu được cải thiện.
Ninh Mông cũng là đội trưởng, tất nhiên cô hiểu rõ tâm tình lúc này của Lục Tự, cũng không khuyên nhủ anh ta nữa.
Điện tâm đồ bắt đầu nảy lên không theo nhịp điệu.
Ninh Mông nhìn chằm chằm vào máy nhưng cô cứ ngỡ là mình bị hoa mắt, cô vội vàng cho gọi những đội viên khác vào.
Tuy nhiên, cho dù các thành viên của đội cứu viện đã về nghỉ ngơi nhưng ai nấy cũng đều không nỡ ngủ, phải hai ba tiếng sau mới có người đến kiểm tra tình trạng của nhóm bệnh nhân này.
"Không, tôi tuyệt đối không bao giờ nhìn lầm!" Ninh Mông có một loại tin tưởng vào bản thân rằng dù cô có mệt mỏi đến mấy cũng sẽ không xảy ra loại ảo giác như vậy.
Người đầu tiên có dấu hiệu sự sống lại không phải là người được cứu đầu tiên, vừa rồi anh ta nằm đó, bất động như đã chết, lúc này làn da tái nhợt của anh ta dần dần hồng lên, lồng ngực vốn dĩ không hề có động tĩnh cũng bắt đầu phập phồng.
"Không thể nào, đây không phải vẫn là một đường thẳng sao?"
"Cho nhờ một chút." Robot y tế đi tới, bắt đầu thực hiện các loại kiểm tra đối với người đàn ông, bao gồm lấy máu và thực hiện các xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
0/0,15/20,25/38,34/60...
"Anh ấy còn sống! Anh ấy còn sống!"
Nghe nói mười giờ tiếp theo mới là mấu chốt, Khương Hàn trước đó đã nói qua, nếu như người đó được cứu từ trong nước ra, trong một khoảng thời gian nhất định sẽ không thể khôi phục lại hô hấp và nhịp tim, khả năng cực lớn là sẽ không bao giờ hồi phục được nữa.
Nghe được tin vui từ phòng bệnh bên cạnh, Lục Tự vốn vẫn đang cố nhịn, từ từ vùi đầu vào khuỷu tay.
Tuy rằng anh ta còn chưa tỉnh lại, nhưng không ai nghi ngờ việc anh ta sẽ dần dần khỏe lại.
Một người đã mất hơi thở và nhịp tim quá lâu đến mức ai cũng tưởng rằng đã chết, thực sự đã sống lại.
"Dịch Đào, tôi tin cô có thể làm được, cô cũng nhất định có thể làm được, tôi ở chỗ này chờ cô."
Dù không thể đưa ra kết luận ngay lập tức nhưng mọi người đều biết rằng họ vừa chứng kiến một khoảnh khắc kỳ diệu sinh mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận