Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 311
Thẩm Ngôn nhìn về phía hai người bọn họ: "Chuẩn bị xong chưa?"
Lục Tự và Ninh Mông đồng thời gật đầu.
Ba người biến mất tại chỗ, đầu tiên xuất hiện trên đường thành phố Thanh Sơn trong chốc lát, sau đó xuất hiện cách đó 3km, khi hiện thân trở lại thì đã ở gần sở chỉ huy.
"Đội trưởng, Lục Tự, tôi chỉ có thể đưa hai người đến đây."
Ninh Mông đưa áo choàng ẩn thân cho Thẩm Ngôn, cùng Lục Tự đi về phía Sở chỉ huy thành phố Thanh Sơn.
Thẩm Ngôn không hề yên lòng hai người này, rất muốn đi theo nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, đội trưởng nói đúng, bọn họ không thể đi hết được, bọn họ phải ở lại làm con át chủ bài cho cuộc đàm phán của đội trưởng.
Cô khoác lên mình một chiếc áo choàng tàng hình, giấu hình bóng bản thân trong màn đêm rồi dịch chuyển tức thời quay về theo con đường tương tự.
"Lục Tự, chúng ta là đồng đội, tôi sẽ không bỏ lại bất kỳ đồng đội nào của mình, hôm nay tôi đến đây với anh, chúng ta cùng tiến cùng lui, anh đừng chủ động tự mình xử lý sự việc, anh có hiểu lời tôi nói không" ?"
Sau khi Phó Tinh Thành trở lại sở chỉ huy thì liên tục rót rất nhiều ly nước, phụ tá đến báo cáo thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Ninh Mông nhìn về phía anh, người đàn ông bên cạnh cao lớn, dường như muốn dùng sức mình chống lại mọi tổn hại, mang đến cho người ta cảm giác an toàn hoàn toàn.
"Được."
Ninh Mông gật đầu: "Sợ."
"Không có gì, tôi vừa ra ngoài đi dạo, hơi mệt chút thôi." Phó Tinh Thành nhàn nhạt nói.
Lục Tự và Ninh Mông sải bước về phía sở chỉ huy.
"Trưởng phòng, anh đã ở đâu thế? Vừa rồi tôi tới đây mấy lần cũng không thấy anh. Trông anh cứ là lạ thế nào ấy, anh ổn chứ?" Viên phụ tá đã đi theo Phó Tinh Thành từ trước cả tận thế. Anh ta là lính trong tay Phó Tinh Thành, đương nhiên hiểu rất rõ Phó Tinh Thành.
"Đừng sợ, có tôi ở đây. Anh ta nói rõ chỉ muốn gặp tôi nên nếu có chuyện gì xảy ra đều sẽ hướng đến tôi đầu tiên. Chút nữa nếu cô không muốn ôm phiền phức thì cứ giao mọi việc cho tôi, cô hiểu mà." Lục Tự bàn giao công việc.
"Cô sợ sao?" Lục Tự đột nhiên hỏi.
Lục Tự hơi giật mình, hóa ra anh cũng được coi là đồng đội của cô, thật tốt.
Phụ tá trình bày việc cần báo cáo, vừa định đi ra ngoài thì nhận được một cú điện thoại: "Hả? Cái gì? Bây giờ à? Có chuyện gì thế? Không có chuyện quan trọng mà nửa đêm mò đến tận đây tìm trưởng phòng, không phải cố ý gây sự thì là gì?" Anh ta nghiêm nghị bàn giao.
Nhưng mà, cô không muốn có cảm giác an toàn như vậy.
Trong lòng Phó Tinh Thành khẽ rung lên, vội vàng hỏi: "Người đó đang tìm tôi à?"
Bình thường Phó Tinh Thành hoàn toàn tin tưởng phụ tá của mình, nhưng anh ta không thể nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay, nếu tin tức bị rò rỉ, hậu quả khó mà lường được, anh ta vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ.
Phụ tá cười nói: "Trưởng phòng, sau này ngài chăm chỉ luyện tập, mới đi có thế đã mệt thì cũng chẳng tốt lắm."
Bộ chỉ huy đồn trú thành phố Thanh Sơn có quy định riêng, bình thường đều được thực thi nghiêm ngặt nhưng hôm nay, vị trưởng phòng này có biểu hiện khác thường, đầu tiên là tự mình kiểm tra giám sát thị trường và danh sách thẻ thông hành, vừa rồi lại biến mất không rõ lý do, bây giờ trời lại truyền lệnh gặp hai kẻ lạ mặt giữa đêm khuya.
Phó Tinh Thành nói: "Để bọn họ vào đi, không được, cậu đích thân đi qua mang bọn họ tới đây, đưa người đến văn phòng của tôi, nhất định phải để bọn họ đi qua cửa nhỏ phía sau, đừng để quá nhiều người nhìn thấy." "
"Một nam một nữ, hai người."
"Một người đàn ông?"
"Trưởng phòng... đã muộn thế này, tôi sợ không an toàn."
Phụ tá: "... Vâng."
Viên phụ tá thật sự không muốn để anh ta gặp bất cứ nguy hiểm nào.
"Không có việc gì, hai người này là tôi gọi đến." Phó Tinh Thành nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận