Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 315
Ninh Mông cảm thấy rất kinh ngạc, thì ra ở đây vẫn còn có một người luôn âm thầm kiên trì, mặc dù người đó đã ra đi nhưng những tài liệu anh để lại nhất định sẽ có ích cho bọn họ.
Phó Tinh Thành lấy ra thêm một số tài liệu.
"Đây là một số tài liệu do vị chuyên gia này để lại. Tuy bệnh nặng nhưng anh ấy chưa bao giờ từ bỏ việc nghiên cứu."
Lục Tự mở tập file ra xem, trong đó có chứa nhiều loại thông tin khác nhau, bao gồm hồ sơ thí nghiệm virus, mẫu vật, trình tự gen, v. v. Mặc dù không hiểu nhưng anh cảm thấy thông tin này chắc chắn rất quan trọng.
"Cám ơn anh, anh đã giúp chúng tôi rất nhiều." Lục Tự nói với Phó Tinh Thành.
Phó Tinh Thành cười một cái tự giễu: "Có tôi ở đây thì có thể nói lời này, sau khi ra ngoài đừng bao giờ đề cập đến. Tôi dù sao cũng là chỉ huy bộ tư lệnh Thanh Sơn. Nếu để cấp trên biết tôi đã giúp anh, mười cái đầu của tôi cũng không đủ để gánh tội."
Lục tự: "Tôi hiểu."
"Nếu cậu để lọt một lời về chuyện ngày hôm nay với người ngoài, tình bạn giữa chúng ta nhiều năm như thế sẽ chấm dứt."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Thanh Sơn đêm nay rất yên bình, nhưng anh biết rằng có một số chuyện sẽ khác.
Trước sau chưa đầy một phút, chiếc xe đã chở mọi người đi xa khuất dạng như chưa từng đến đó.
"Hiểu là tốt."
Ninh Mông gửi tọa độ cho Bạch Ngôn Tài, sau khi hai người mang tài liệu xuống tầng dưới, đám người Bạch Ngôn Tài cũng vừa đến.
Vị virus học vẫn luôn kiên trì nghiên cứu dù đang mắc bệnh nặng kia chính là người thân nhất của anh ta, anh trai anh ta.
"Được rồi, được rồi, đi thôi. Làm xong việc này, Lục Tự, ân tình cứu người thân giữa tôi với anh coi như đã xong, sau này nếu anh rơi vào tay tôi, đừng trách tôi trở mặt." Phó Tinh Thành đưa tài liệu cho Lục Tự còn không quên nói lời dọa dẫm.
Tận thế sẽ kết thúc... sao?
Phó Tinh Thành trơ mắt nhìn chiếc khách sạn nhà xe được cải tiến đột nhiên xuất hiện bên ngoài tường rào của quân doanh, rồi lại nhìn các thành viên của đội cứu viện đối tác nhanh chóng xuống xe và chuyển tài liệu đi.
Nhưng đối với Lục Tự và Ninh Mông mà nói, những lời này căn bản không có sát thương.
Những năm này Phó Tinh Thành chưa lần nào nặng lời, phụ tá vội vàng đảm bảo: "Trưởng phòng yên tâm, đêm nay tôi không có mắt cũng không có tai."
Lúc này Ninh Mông và Lục Tự đã lên xe, Bạch Ngôn Tài lái xe trên đường thành phố Thanh Sơn, một lúc sau mới hỏi: "Chúng ta có nhất thiết phải ra khỏi Thanh Sơn ngay trong đêm không? Có muốn bật chế độ ẩn thân không?"
Sau khi mọi người rời đi, Phó Tinh Thành gọi phụ tá tới văn phòng.
Ninh Mông nói: "Phó Tinh Thành người này cũng không phải người xấu, nhưng mà vì lí do an toàn, chúng ta cứ dừng ở ngoại thành nghỉ ngơi đi."
Phó Tinh Thành trong lòng không tin, nhưng anh trai anh ta lại tin...
Thật đáng tiếc, anh ấy không thể nhìn thấy ngày tận thế kết thúc. ...
Bạch Ngôn Tài cảm thấy có một lớp bảo vệ bên ngoài mới khiến anh yên tâm, anh bật chế độ tàng hình và tăng tốc lái xe, lái chiếc khách sạn nhà xe ra khỏi khu nội thành thành phố Thanh Sơn 50km mới dừng lại.
Tiếp tục tiến về phía trước là biên giới, tốt nhất bọn họ nên nghỉ ngơi ở đây trước.
Khương Hàn nhìn tài liệu Ninh Mông và những người khác mang về, có chút phấn khích nói: "Đây đều là những thí nghiệm sơ bộ do các nhà khoa học của viện nghiên cứu Thanh Sơn thực hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận