Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 55
Người mặc áo gile xanh cũng xuống xe ngồi xổm trước xe, dáng vẻ luống cuống.
"Vậy phải làm sao bây giờ, chiếc xe này là phương tiện giao thông của chúng tôi, nếu không có xe, sau này chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
Có xe, còn có thể đi ra ngoài tìm khắp nơi vật tư, không có xe, chỉ có thể chờ chết.
Người mặc áo gile xanh nhìn về phía Lục Trác: "Người anh em, cậu biết sửa xe sao, vậy cậu nhìn xem một chút, xem xe này còn có thể sửa được hay không?"
Cao Thiến hơi nhíu mày: "Sửa xe ở nơi trống trải như thế này, nếu có bầy zombie tới, chúng ta sẽ nguy hiểm, nếu không thì các anh từ bỏ chiếc xe này, ngồi lên nhà xe đi theo chúng tôi đi. Chúng tôi đưa các anh về khu cách ly, được không?"
Người mặc áo gile xanh rất khó xử, quay lại xe thương lượng với hai người bạn, sau đó xuống xe nói: "Chúng tôi không thể cứ thế mà đi được, chiếc xe này là mạng của chúng tôi, nếu không có xe, chúng tôi chắc chắn cũng không sống nổi, nếu mọi người không có cách giúp chúng tôi thì bỏ đi."
Cao Thiến đang muốn kéo Lục Trác trở lại trên xe, nhưng lại bị người mặc áo gile xanh gọi lại.
Thế là sau khi mọi người thương lượng, cuối cùng quyết định cho hai người đã đói đến mất nước phía sau lên nhà xe, người mặc áo gile xanh giúp Lục Trác phụ trách sửa xe.
Xe này tốt hơn xe của bọn họ quá nhiều.
Cao Thiến suy nghĩ: "Vậy tôi dẫn người ngồi phía sau lên nhà xe nghỉ ngơi ăn một chút, cậu phụ trách sửa xe, không có vấn đề gì chứ?"
Một trong hai người đàn ông mặc áo sơ-mi hoa, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình gầy yếu, gương mặt hơi lõm, dáng vẻ tinh thần không tốt, một người khác khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt không có nếp nhăn, nhưng tóc đã hoa râm, quần áo trên người hơi rách, nhìn qua có chút chật vật, ông ta đỡ người đàn ông mặc áo sơ-mi hoa, vừa lên xe ánh mắt lập tức sáng lên.
Người mặc áo gile xanh tiến lên, rụt rè nói: "Là như thế này, hai người bạn trên xe tôi sắp chết đói rồi, tôi cũng đã gần hai ngày không ăn gì rồi, chúng tôi thật sự không chịu nổi, trên xe mọi người có đồ ăn không, có thể cho chúng ta ăn một chút gì không?"
Người mặc áo sơ mi hoa vốn đã sắp hôn mê, hiện giờ nhìn thấy nước, nhận lấy ngửa đầu uống ừng ực.
"Khoan đã."
Lưng của người đàn ông trung niên hơi còng, sau khi lên xe, dáng vẻ hèn mọn: "Thật sự không ngờ, người cứu giúp bọn tôi lại là một nữ sinh còn trẻ như vậy. Có thể lấy một chén nước cho bọn tôi uống không, tôi và em họ tôi đã sắp không chịu nổi nữa rồi."
Lục Trác nhỏ giọng nói với Cao Thiến: "Các chị muốn hoàn thành nhiệm vụ này, em cũng muốn, nếu không thì để cho em thử một chút đi, em biết một chút, nói không chừng nghịch một xíu lại có thể kéo được chiếc xe này đi. Cứu được người cũng hoàn thành nhiệm vụ."
"Làm sao?"
Cao Thiến đưa hai người lên xe, để đảm bảo an toàn cho Ninh Mông trên xe, dù sao cô cũng là một con gà quèn, lỡ đâu gặp phải tình huống đột ngột phát sinh cũng không biết cách ứng phó.
Người mặc áo sơ mi hoa uống nước xong, tựa trên ghế sofa, vẫn khó chịu nhắm mắt lại.
Lục Trác: "Không có vấn đề."
Người đàn ông trung niên kiểm tra tình huống của anh ta, nhìn về phía hai cô gái trước mắt, lấy ra một tấm thẻ, đây là thẻ thông hành ở những thành thị khác: "Trên thẻ của tôi còn có một số tiền vàng, cho các cô hết cũng được, chỉ cần các cô có thể cứu mạng em họ tôi."
Ninh Mông nghe vậy thì đi vào phòng bếp lấy hai chén nước đặt lên bàn ăn cho bọn họ.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng giữ tay anh ta: "Em bị mất nước rồi, không muốn chết thì uống ngụm nhỏ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận