Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 72

Huấn luyện viên tí hon vừa giải thích, thân thể của nó cũng vừa làm ra động tác tương ứng.

Động tác gọn gàng mà linh hoạt, Ninh Mông nhìn thấy, thoáng mở to hai mắt nhìn.

Động tác ào ào.

Cô nhìn chăm chú, thậm chí hô hấp cũng theo bản năng mà chậm dần, sợ ảnh hưởng tới động tác của đối phương.

Mặc dù, đây rõ ràng chỉ là do cô quá lo lắng.

Trong nháy mắt huấn luyện viên tí hon bày ra động tác, tiếng súng vang lên liên tục.

Vị trí bia hình người tương ứng trước mặt ngã xuống.

Vang lên vài tiếng, đã có mấy bia ngã xuống.

"Không đúng, điểm phát lực sai, cô phải làm như này."

Bắn súng, dưới tình huống không có yêu cầu thi đấu, thật ra cũng không khó.

Cô hít sâu một hơi, tay giơ súng lên.

Sau khi xác định, bóp cò.

Lời huấn luyện viên tí hon nói khiến Ninh Mông có mấy phần mừng rỡ.

Cô vốn cầm súng ngắn, nhìn mục tiêu vẫn còn lớn này, nhắm chuẩn.

Nếu nhìn sang chăm chú, sẽ phát hiện mỗi một súng đều trúng hồng tâm.

Rất nhiều người khi còn nhỏ ít nhiều đều đã từng chơi loại đồ chơi này.

Còn rất tri kỷ.

Sau khi diễn luyện xong, huấn luyện viên tí hon tiếp tục nói: "Mặc dù trong quá trình thực chiến không yêu cầu tư thế cụ thể, nhưng tư thế chính xác có lợi cho việc tăng hiệu suất, bảo vệ an toàn của bản thân, thời gian luyện tập tiếp theo, tôi sẽ uốn nắn tư thế giúp cô đến mức không làm bản thân bị thương, còn lại do chính cô tự luyện tập."

Ninh Mông cảm nhận động tác sau khi huấn luyện viên tí hon uốn nắn, cố gắng nhớ kỹ loại cảm giác này.

Vị trí súng đã nhắm chuẩn bị lệch đi, phát súng thứ nhất, bắn không trúng bia.

Cô nhớ lại động tác vừa rồi của người tí hon, sau khi chuẩn bị xong tư thế, còn chưa bóp cò, anh ta đã đi lên trước uốn nắn cô.

Ninh Mông bị sức giật này chấn động đến mức nhe răng trợn mắt.

Ninh Mông đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng lúc bóp cò, cánh tay của cô bị sức giật của súng ngắn chấn động đến mức tê rần.

Thế nhưng cô cũng biết, tình cảnh tiếp theo mà cô phải đối mặt, càng tàn khốc hơn.

Ninh Mông: "..."

Ninh Mông khẽ nhướng mày.

Cái này hoàn toàn không giống súng đồ chơi lúc bé.

Cũng không bởi vì kinh nghiệm khi còn bé cô chơi súng đồ chơi có một chút tác dụng, hay là bản thân cô có thiên phú bắn súng.

Sau khi dừng lại, không nhịn được lắc lắc cánh tay.

Kết thúc hai tiếng huấn luyện, Ninh Mông thở hồng hộc quay về phòng ngủ của nhà xe, thời gian bên ngoài mới qua hai mươi phút.

Ninh Mông luyện tập rất vui vẻ, đến giờ, cô tiếp tục hoàn thành huấn luyện cơ thể cơ bản và huấn luyện zombie.

Sau khi Ninh Mông dần dần thích ứng với sức giật, ngắm cũng chuẩn dần hơn, cuối cùng cũng bắt đầu có bia cô bắn trúng.

Nhưng huấn luyện viên tí hon cũng không cho cô thời gian nghỉ ngơi, âm thanh máy móc lạnh lẽo: "Mời tiếp tục."

Lại bị huấn luyện viên tí hon vô tình này làm cho có hơi cảm động là sao?

Cô không chậm trễ quá nhiều, thần sắc tỉnh táo, nhấc súng, tiếp tục bắn.

Một lần rồi lại một lần.

Vô tình.

Huấn luyện viên tí hon tiếp tục uốn nắn tư thế cho cô, chỉ là sau khi uốn nắn xong tư thế lần này thì lui lại, mang một cái bịt tai tới cho cô.

Ninh Mông hít sâu một hơi, tiếp tục giơ tay lên.

Cô cũng hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

[Ký chủ, trong lúc cô đang huấn luyện có hai vị khách tự đăng ký thuê phòng. Điểm thuê phòng là 20 điểm và điểm đi tắm là 20 điểm. ]

Ninh Mông kiểm tra bảng điều khiển, thì ra hai người đó là hai thành viên của đội hậu cần. Cô vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy một đội viên tên Hướng Dực đang quấn khăn tắm trên đầu đi ra khỏi phòng tắm. Anh ta quay đầu nhìn Ninh Mông, nở nụ cười lúng túng: "Vừa nãy chúng tôi có gõ cửa nhưng không thấy cô thưa, cửa lại mở sẵn nên chúng tôi tự vào làm thủ tục thuê phòng."

Ninh Mông gật đầu: "Cái nhà xe khách sạn này vốn là tự phục vụ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận