Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 89

"Được rồi, chúng ta đâu thể quyết định được gì trong thời buổi tận thế này, dù là khu an toàn cũng chưa chắc đã thật sự an toàn. Chuyện này cậu biết thế là được, đừng nói lung tung ra bên ngoài."

"Ừm."

Ninh Mông ngồi nghỉ ngơi với Cao Thiến ở trạm cứu hộ một lúc thì Lục Trác gõ cửa tiến vào.

"Em mới thấy có người được đưa vào cấp cứu, nghe đồng đội các chị nói là vài người đội viên trong đội cứu viện Nghịch Cảnh bị thương. Em đã nhắn hai tin cho các chị mà chẳng thấy ai trả lời."

Lục Trác thở hồng hộc, trên đầu toàn là mồ hôi. Lúc này thấy cả hai người đều khỏe mạnh thì cậu ấy mới yên tâm.

Cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị băng bó của Cao Thiến: "Chị không sao chứ?"

"Vết thương nhỏ thôi."

Cao Thiến cười nhìn Lục Trác với vẻ ẩn ý: "Ôi, thằng nhóc thối này cũng biết quan tâm đến các chị rồi. Tốt lắm, tốt lắm."

Cho đến tận bây giờ Lục Trác vẫn chưa thể hoàn hồn lại được, nhưng nhìn hai người vẫn mạnh khỏe không có việc gì, cậu ấy bèn yên tâm.

"Cậu đứng ở đây làm gì, tránh ra đi, chúng tôi phải đi về." Cao Thiến nói.

Lục Trác phải vất vả mãi mới thăm dò được tin tức, bên trong không có Ninh Mông và Cao Thiến. Bấy giờ cậu ấy mới bình tâm lại, bắt đầu tìm kiếm từng giường bệnh trong trạm cứu hộ.

Lục Trác nói xong vẫn đứng im ở cửa.

Chắc không có chuyện đó đâu, cậu tự nhủ đừng có thần hồn nát thần tính như thế.

"Chắc chuyện vừa nãy đã dọa cậu ấy sợ rồi, nếu cậu ấy thích đi theo thì cứ mặc kệ người ta đi."

Lục Trác không nói với các cô rằng vừa nãy khi cậu ấy nghe được tin đội cứu viện Nghịch Cảnh gặp tai nạn, có người bị thương, cậu đã cuống quýt chạy tới nhà xe của khu cách ly để xem. Khi thấy xe chiến đấu quen thuộc thì cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên xe lại không có người, trái tim Lục Trác lại treo lơ lửng không thôi.

Lục Trác tránh sang bên cạnh, chờ Ninh Mông dìu Cao Thiến ra ngoài rồi cậu ấy mới yên lặng đi theo sau lưng.

Lục Trác lại chạy về trạm cứu hộ, mặc dù cậu ấy không vào trong được nhưng gần đây cậu đã làm quen được với vài bác sĩ ở đây, có thể tìm người quen hỏi thăm chút chuyện.

Chẳng lẽ chiếc xe này do người khác lái, chở Ninh Mông và Cao Thiến bị thương về?

"Các chị không sao thì tốt rồi."

Cao Thiến quay đầu nhìn cậu ấy chằm chằm: "Lục Trác, rốt cuộc cậu muốn làm gì thế?"

Cuối cùng Lục Trác cũng tìm thấy hai người ở một trong những phòng điều trị vết thương.

"Trong mấy ngày các chị đi, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Tuy rằng mẹ của em ốm rất nặng, thời gian còn lại cũng không nhiều nhưng nếu em cứ ở đây trông coi bà ấy thì chẳng làm được chuyện gì cả. Hiện giờ mẹ em không chỉ cần em bầu bạn, bà ấy còn cần thuốc giảm đau nữa. Một chút thuốc giảm đau của em căn bản không có tác dụng gì. Bác sĩ đã nói rồi, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối sẽ đau đớn đến mức người bình thường khó mà chịu đựng nổi. Em muốn ra ngoài làm nhiệm vụ với các chị, mọi người đưa em theo có được không? Chỉ cần có thể chấp hành nhiệm vụ, dù có hy vọng xa vời đi chăng nữa thì em vẫn hy vọng có thể tìm được thêm thuốc giảm đau."

Cao Thiến ra khỏi trạm cứu hộ, lúc sắp đi đến quảng trường thì bỗng quay đầu liếc về sau, nói: "Sao thằng nhóc ngốc nghếch này vẫn còn đi theo thế, muốn cùng chúng ta quay về nhà xe hay gì?"

Lục Trác đi theo hai người quay lại nhà xe, do dự đứng ở cửa một lát sau đó vẫn theo lên xe.

Cao Thiến khó hiểu hỏi: "Nếu cậu muốn kiếm thuốc giảm đau thì tham gia vào đội cứu viện không phải tốt hơn ư, tại sao lại muốn đi chung với chúng tôi?"

"Em không tin tưởng đội cứu viện. Ở khu vực ô nhiễm, trong số những người bắt nạt em có cả người của những đội cứu viện khác. Em không thể nào làm nhiệm vụ cùng với những người mình không tin tưởng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận