Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế
Chương 98
Sau khi ba người ăn sáng xong, Lục Trác vẫn đưa cơm cho mẹ cậu ấy, nói với bà ấy mình đi đâu, sau đó lên đường cùng nhà xe.
Lần đầu tiên Ninh Mông tới hầm trú ẩn số 23 là khi cô thực hiện nhiệm vụ của đội cứu viện Nghịch Cảnh, cô cũng đã quen thuộc với con đường này nên lần này lái xe nhanh hơn một chút. .
Cao Thiến vẫn ngồi ở ghế lái phụ với vũ khí mượn được trong tay, Lục Trác ngồi ở ghế sau, theo lý mà nói lúc này cậu ấy có thể nghỉ ngơi, nhưng toàn bộ quá trình Lục Trác đều không chợp mắt. Cậu ấy cũng phụ trách cảnh giác, nhìn vào những điểm mù mà tầm nhìn của Cao Thiến không thể nhìn được.
Con đường đến đó rất suôn sẻ, không gặp phải đàn Zombie nào, ngay cả một con Zombie cũng không thấy.
Khi đến được hầm trú ẩn số 23 thành công, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu họ có thể đến được đây, nhiệm vụ đã thành công gần một nửa, phần còn lại là đón hai nhà khoa học và đưa họ đến nơi được chỉ định.
Lúc này, tọa độ cụ thể của nhiệm vụ lần này cuối cùng đã hiển thị trên thẻ hành trình.
"Ừm, vậy khi nào cậu tìm nhân viên công tác thì nói với bọn tớ một tiếng. Tuy rằng tớ khá ngốc, cũng không thể giúp được gì nhưng đứng ở phía sau làm chỗ dựa cho cậu thì miễn cưỡng được."
Bọn họ vốn tưởng rằng tới nơi sẽ có thể đón người luôn, không nghĩ tới đợi hai tiếng đồng hồ đến rạng sáng mới thấy người.
"Nhiệm vụ quan trọng này giao cho cậu đấy."
Bầu không khí giữa ba người lúc này rất thoải mái.
Cao Thiến: "Chơi vậy ai chơi. Vậy giờ tính cả lúc đi và về chúng ta phải đi thêm 40 km nữa, lúc xong nhiệm vụ tớ phải tìm nhân viên công tác của công hội cứu viện Nam Thành nói chuyện mới được. Nếu phần thưởng ít quá, tớ sẽ không đồng ý."
Thái độ của hai nhà khoa học vẫn rất lịch sự, không chút kiêu ngạo, vẻ mặt căng thẳng của Cao Thiến cũng dịu đi một chút.
Cao Thiến sửng sốt: "Không phải ngày hôm qua hiển thị vị trí tọa độ chỉ cách hầm trú ẩn số 23 có 72 km thôi à? Sao hôm nay lại biến thành 92 km rồi?"
"Thật xin lỗi, chúng có một cuộc họp video đột xuất." Một nhà khoa học có mái tóc hoa râm nói.
Nghĩ đến cảnh Cao Thiến cãi nhau với nhân viên công tác, Ninh Mông bỗng cảm thấy buồn cười.
Ninh Mông suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là hai nhà khoa học này đi đến nơi cần phải giữ bí mật, vì không để lộ bí mật, bọn họ chỉ có thể làm mờ số liệu cụ thể."
Cao Thiến tưởng tượng cảnh này cũng thấy buồn cười.
Đã trễ ba tiếng so với giờ khởi hành dự kiến, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời.
"Này, cậu nghiêm túc chút đi. Nếu đi quá xa, xe sẽ tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu. Tớ cũng chỉ muốn đấu tranh cho lợi ích hợp pháp của chúng ta thôi."
Ngay khi Ninh Mông chuẩn bị khởi động xe thì có một người chạy như điên tới.
Một nhà khoa học trung niên khác, có vẻ là trợ lý của ông ta, cũng nói: "Lúc rạng sáng chúng tôi đã thông báo cho công hội cứu viện Nam Thành, bảo họ thông báo cho mọi người đến muộn, nhưng vừa rồi tôi hỏi thì thấy ba người đến rất sớm, hình như liên lạc có vấn đề, để cho mọi người chờ lâu rồi."
"Thắt dây an toàn sau khi hai người lên xe, chúng ta đi ngay bây giờ."
"Giáo sư Cự, ngài quên không lấy tài liệu!"
Lục Trác mở cửa xe, người nọ bám lấy cửa xe đưa tài liệu.
Vị giáo sư tóc bạc này cau mày lật xem tài liệu nói: "Tài liệu này tôi để ở văn phòng, không cần mang theo, cậu cất đi. Với cả, trợ lý Ninh, theo tôi nhớ thì phạm vi làm việc của cậu không bao gồm việc vào văn phòng của tôi, động vào tài liệu của tôi. Cậu có thể giải thích cho hành động lần này của mình không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận