Nhà Xe Di Động Tại Mạt Thế

Chương 99

Người này cúi đầu khom lưng nói: "Là tôi sơ suất trong công việc, xin giáo sư Cự thứ lỗi cho tôi, tôi cũng sợ ngài để quên tài liệu nào đó."

Giáo sư Cự lạnh lùng nói: "Cậu làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác có trợ lý của tôi phụ trách, người khác không cần phải lo lắng. Hơn nữa, nếu cậu làm lộn xộn đồ đạc của tôi, nếu thứ gì đó bị mất hoặc tài liệu bí mật bị rò rỉ, cậu cũng không biết được."

Người này vẫn cúi đầu khom lưng.

Giáo sư Cự cũng không muốn nhiều lời, chỉ muốn rời đi: "Được rồi, tôi đã nói hết rồi, cậu có thể đi."

Người đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Giáo sư Cự, lần này ngài đi thực nghiệm chỉ mang theo một trợ lý thôi sao đủ? Hay là ngài đưa tôi đi cùng đi? Ngài xem, bình thường thái độ làm việc của tôi rất tốt, năng lực làm việc cũng rõ như ban ngày, tôi vô cùng ngưỡng mộ ngài, tôi hy vọng có thể làm việc bên cạnh ngài."

Lúc này trợ lý bên cạnh giáo sư Cự tức đến mức bật cười, người này quả thực là một diễn viên giỏi, làm ra nhiều chuyện như vậy, hoá ra là muốn thay thế vị trí của ông ta.

Ông ta vừa định nói, nhưng giáo sư Cự đã giơ tay ngăn ông ta lại và nói: "Bây giờ tôi không cần trợ lý nào khác, nếu cần tôi sẽ suy nghĩ lại. Ngoài ra, việc bố trí công việc của cậu là do cấp trên của cậu phụ trách, tôi không thể quản lý được."

Những lời này đã được nói rất rõ ràng, mọi người có mặt ở đó lúc đấy đều hiểu ý tứ từ chối trong lời nói của giáo sư Cự.

Giọng điệu kia cũng không có chút vui vẻ nào, mà giống như là đột nhiên gặp quỷ vậy.

Hiển nhiên người này có quen biết với Ninh Mông, cũng không biết hai người có quan hệ gì. Đúng rồi, vừa rồi hình như giáo sư Cự gọi người này là ... Trợ lý Ninh?

Người nọ mặt xám mày tro muốn xoay người rời đi, lại thoáng nhìn cô gái ngồi trong buồng lái.

Lời này khiến Lục Trác sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ninh Mông.

Hành trình hôm nay vốn đã bị trì hoãn, bây giờ còn bị người này quấy rầy như vậy, thái độ của giáo sư Cự cũng trở nên cứng rắn hơn.

Cao Thiến cũng kinh ngạc nhìn về phía Ninh Mông, dường như đang hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng người nọ tựa hồ cũng không muốn xuống xe, không từ bỏ ý định nói: "Lần này ngài đến căn cứ thực nghiệm, sắp xếp công tác có thể cũng có thay đổi so với trước kia. Ngài thực sự không muốn suy xét một chút nào sao?"

Chẳng lẽ ông ta là người nhà của Ninh Mông?

Lục Trác vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt người nọ: "Mời ông xuống xe, chúng tôi phải đi rồi."

Giáo sư Cự nhìn về phía Lục Trác: "Cậu nhóc, phiền cậu mời người này xuống. Sau đó hãy đóng cửa và xuất phát." Ông đang rất bực mình.

"Sao con vẫn còn sống?"

Ninh Mông quay đầu lại: "Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao? Lục Trác, đóng cửa lại, chúng ta đi thôi."

"Ninh Mông?" Ông ta thất thanh kêu lên.

Lục Trác hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, lúc này ánh mắt Ninh Mông cực kỳ lạnh lùng, hai người nhất định phải có quan hệ gì đó, nhưng chắc chắn không phải là một mối quan hệ tốt, Lục Trác cũng lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Mời ông xuống xe."

Người nhà của Ninh Mông sống ở hầm trú ẩn số 23? Sao trước đây cậu ấy chưa từng nghe chuyện này?

Cô ấy đột nhiên nhớ tới lời Ninh Mông nói khi cùng nhau đến hầm trú ẩn số 23 làm nhiệm vụ, trùng hợp, cô có người quen ở đây, chẳng lẽ chính là người trước mặt này?

Ninh Tư Nguyên nóng nảy, cao giọng gọi Ninh Mông: "Ninh Mông, sao con không nhận ra cha? Cha là cha con mà! Cha và mẹ con ngày nào cũng nhớ con, chúng ta không biết con còn sống, tưởng con đã chết ngoài kia. Nếu con còn sống, sao không trở về thăm cha mẹ? Sao không liên lạc với cha mẹ?"

Ninh Tư Nguyên hét đến khàn cả giọng, nhưng Ninh Mông lại không biểu lộ gì, Lục Trác trực tiếp đẩy ông ta xuống xe, đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận