Nhân Gian Băng Khí

Chương 1087. Hoa Thủy tinh ăn thịt người

Chương 1087. Hoa Thủy tinh ăn thịt người
Chương 1087: Hoa Thủy tinh ăn thịt người
Người dịch: PrimeK
Lục Đạo nhíu mày. Như cười như không nhìn hắn, nhìn thẳng đến đáy lòng Hầu Tử sợ hãi, hắn mới lắc đầu nói: "Có lẽ là đúng mà cũng không đúng. Vấn đề này kỳ thật ta cũng không có đáp án khẳng định, bất quá khoa học hiện nay đã có thể khẳng định chính là. Cấu tạo cơ thể con người chúng ta có 99 nguyên tố hoàn toàn đồng nhất với nguyên tố thổ nhưỡng, nói cách khác, chúng ta thật sự rất có thể là sinh ra từ trong bùn đất”.
“Hả?” Nhân loại từ trong bùn đất tới hắn là không tin, nhưng là trong đó rất nhiều mấu chốt hắn lại nghĩ mãi mà không rõ. Trong Kinh Thánh có một câu ngạn ngữ nói rằng "con người cuối cùng cũng trở về với cát bụi", có nghĩa là con người đến từ đất. Sau khi chết trở về với cát bụi. Rất nhiều người đều cho rằng trở về với cát bụi là xuất phát từ đạo gia hoặc Phật gia, kỳ thật những lời này chân chính xuất xứ là<
Trong thế giới của chúng ta.
Tại sao con người xuất hiện? Là kết quả của sự tiến hóa? Hay nó thực sự phát triển từ các tế bào đơn lẻ? Hay là sự kéo dài của chủng tộc tiền sử?
Tại sao tất cả các thần thoại trên thế giới đều đề cập đến việc con người được tạo ra từ bùn đất bởi các vị thần của họ? Tại sao khoa học ngày nay cho thấy cấu tạo cơ thể con người cực kỳ giống với thành phần đất? Trùng hợp? Hay có một bí mật lớn nào đó luôn được ẩn giấu trong những huyền thoại này?
Ai đã tạo ra biểu tượng này? Mối liên hệ giữa nó với Bản giáo cổ đại cách đây 18.000 năm và Phật giáo ngày nay là gì? Tại sao những tôn giáo bí ẩn này lại dùng chữ 卍 làm biểu tượng? Có quá nhiều câu đố không có được đáp án, mỗi khi chúng ta tự cho là mình nắm được chân tướng, thực ra chân tướng thường cách chúng ta càng ngày càng xa.
Tựa như từng tầng sương mù, nhìn không thấu, sờ không được, khi chúng ta đi vào trong đó muốn tìm kiếm chân tướng, lại phát hiện ngay cả chính chúng ta cũng dần dần mất phương hướng.
Rốt cuộc, cái gì mới là chân tướng?
..............
Tồn tại ở một nơi nào đó trong không gian thần bí, bên trong một tòa kim tự tháp cực lớn đến vô biên vô hạn, từng tiếng Phật xướng lúc cao lúc thấp, có thể khiến người ta nghe thấy bình tĩnh, tường hòa đang truyền đi.
Nhưng giờ phút này, một tiếng Phật xướng này cũng không thể làm cho mấy người phụ cận cảm thấy tâm bình khí hòa, hoàn toàn ngược lại, tính nhẫn nại của bọn họ sắp bị mài sạch.
Một tiếng thở ra thật dài từ trong miệng một cao thủ Long Hồn đầu đầy hoa râm phun ra, hắn xoa xoa lông mày đang nhíu chặt, cũng ném một ánh mắt rất không kiên nhẫn về phía Chiến Hồn bên cạnh.
Chiến Hồn cũng nhìn hắn một cái bĩu môi, ánh mắt bay về phía đám tăng nhân Thích Nhiên, Thích Quang, vô lực lắc đầu. Đi cùng với những hòa thượng này quả thật là một việc thử thách lòng kiên nhẫn của con người, đi được vài bước thì dừng lại hát một đoạn kinh văn, hát xong lại đi, sau đó lại dừng, tiếp tục hát, tiếp tục đi... Phải đến lúc nào mới có thể đi đến cùng đây? Chả lẽ không thấy trước sau tất cả đều là những bộ dáng thiên kỳ bách quái này sao? Đám hòa thượng này nhất định phải tụng kinh siêu độ cho "bọn họ", chờ tụng xong phỏng chừng cũng không kém ngày tận thế.
Trên đời tra tấn người nhất, chính là cùng một đám hòa thượng đồng hành. Nhưng tức giận chính là, bọn họ lại hết lần này tới lần khác không thể bỏ rơi đám hòa thượng này.
Hòa thượng tiếp ca phật xướng. Các thần nhãn trong đội ngũ Long Hồn thường xuyên trao đổi. Để phát tiết bất mãn trong lòng. Trong đội ngũ không có biểu hiện thiếu kiên nhẫn, cũng chỉ có sáu người. Thứ nhất là Tâm Ngữ, người con gái duy nhất trong đội ngũ, giờ phút này cô đang một mình đứng ở phía trước nhất đội ngũ. Nhìn thẳng ra xa. Một khuôn mặt đờ đẫn không chút biểu cảm. Thậm chí trong một đôi mắt trống rỗng cũng không có nửa điểm sắc thái.
Tuy rằng tất cả mọi người rất tò mò Tâm Ngữ tại sao lại ở mất tích hơn 20 năm sau đột nhiên lại nhảy ra, mà 20 năm trước cô cùng cao thủ còn lại Long Hồn đời thứ tư lại trải qua cái gì? Nhưng dọc theo đường đi tất cả mọi người rất ăn ý không có hỏi qua, về chuyện giữa Tâm Ngữ và Vấn Thiên. Trước khi xuất phát Thiên Hành đã dặn dò bọn họ, những người già này cũng không đành lòng xé rách nỗi đau của cô vào lúc này. Dù sao Thiên Hành nên nói trước khi đi cũng đã nói rồi, bọn họ cũng đã biết Tâm Ngữ đối với chuyện năm đó đã mất đi ký ức, hỏi lại cô cũng chỉ là hỏi suông, ngoại trừ tăng thêm đau xót của cô ra sẽ không nhận được nhiều kết quả hơn.
Thứ hai chính là thần kiếm Lục Dương, lão già trăm tuổi này cũng không già như tuổi thật, gánh nặng năm tháng cũng không thể đè cong sống lưng của ông ta, cho dù đối mặt với bất kỳ khốn cảnh nào ông ta đều có thể thẳng lưng bình tĩnh đối đãi. Giống như giờ phút này, ông ta vẫn thẳng tắp như trước kia, hai tròng mắt bình tĩnh đang quan sát các hình khác nhau của từng sinh vật trong cột băng, khi thì nhíu mày, khi thì thở dài. Vẻ mặt trên mặt ông ta một mực biến hóa, duy chỉ có không xuất hiện qua vẻ mặt không kiên nhẫn, tựa hồ vị lão già này đối với Hòa Thượng niệm kinh không niệm kinh, hoặc là kéo dài hành trình của bọn họ một chút cũng không để ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận