Nhân Gian Băng Khí

Chương 1093. Hoa Thủy tinh ăn thịt người 6

Chương 1093. Hoa Thủy tinh ăn thịt người 6
Chương 1093: Hoa Thủy tinh ăn thịt người 6
Người dịch: PrimeK
Bất kể là kỵ sĩ hay là đặc công, hay là người của Hoa Hồng Máu, lập tức đỏ mắt, từng người rống giận lấy tốc độ càng nhanh vọt tới Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rốt cục bi ai phát hiện, giữa nó và những người nước ngoài này có khoảng cách quốc tế không thể vượt qua. Chính mình cũng đã liều mạng phất tay như vậy, bọn chúng như thế nào còn ngốc vù vù chạy a? Hơn nữa, các ngươi chạy thì cứ chạy, vừa chạy vừa kêu "A a a" là làm cái giề? Người biết rõ các ngươi là đang ra sức chạy nước rút, người không biết nghe tiếng kêu hưng phấn này còn tưởng rằng các ngươi làm tình!
Tiểu Bạch oán hận nghiến răng chó, lập tức cũng không có tâm tình quản những tên ngốc tự tìm đường chết này nữa, oán hận trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi lập tức xoay người liều mạng chạy như điên vào chỗ sâu.
Nhìn thấy Tiểu Bạch muốn chạy, đám người kia lập tức đuổi theo càng nhanh càng vang dội. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên “Bốp” một tiếng đột nhiên vang lên, mấy bán cầu thủy tinh cách đám người này gần nhất đột nhiên phân liệt ra, tựa như đóa hoa nở rộ đột nhiên chia làm tám cánh mở ra. Mà càng kinh người chính là, sau khi tám cánh hoa này giống như mảnh thủy tinh rộng thùng thình của lá cây mở rộng ra, đỉnh lại còn có tám cái xúc tu màu thịt dính liền với răng.
Hóa ra này tám cánh lá thủy tinh bình thường đều là bọc cùng một chỗ, thoạt nhìn tựa như cái bán cầu thể, nhưng khi chúng nó bị đánh thức lúc, lập tức liền lộ ra một mặt dữ tợn.
Tám xúc tu mang theo răng cưa lăng không bay múa, trong đó một cái cuốn lấy một gã kỵ sĩ, trong tiếng hoảng sợ gào thét của tên kỵ sĩ này đem nó cuốn lên nhét vào trong bán cầu thể của mình. Ngay sau đóbảy cái xúc tu mặt khác cũng thật nhanh thu hồi lại cùng cắm vào trong bán cầu thể, mở ra phiến lá tám cánh thủy tinh một lần nữa tầng tầng bao vây, tựa như hoa ăn thịt người một lần nữa khép lại. Cuối cùng cái bán cầu thủy tinh vừa mới bắt đi một gã kỵ sĩ một lần nữa an tĩnh lại, tựa hồ đang tiêu hóa "Thức ăn" vừa mới có được.
Đối mặt với kinh biến đột ngột này, tiến sĩ Tần ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người như bị sét đánh sợ ngây người. Từng người hoảng sợ nhìn "Quái vật" duỗi ra ra tám cái râu dài xung quanh
Thứ này, đúng là còn sống?!
Ngay khi bọn họ kinh ngạc trong chốc lát, đã có càng nhiều bán cầu thủy tinh thể "Sống" tới, chúng nó tùy ý huy động râu dài săn bắt đám người xông tới này. Kỵ sĩ, đặc công, người của Hoa Hồng Máu cũng rất nhanh phản ứng lại, một bên kinh sợ gào thét, một bên hung mãnh triển khai phản kích.
Một gã đặc công toàn thân vây quanh lôi điện, một chưởng vỗ vào trên một cái râu dài vươn tới, thế nhưng một cú điện giật hắn lại không có bất kỳ tác dụng gì đối với râu dài này, cho dù đem nó chấn khai một chút cũng không làm được. Ngay tại khoảnh khắc tên đặc công này kinh ngạc. Cái kia căn râu dài đã cuốn lấy thân thể của hắn, trong tiếng gào rú tuyệt vọng của tên đặc công đem hắn nhét vào trong thân thể của mình.
Bên kia, một gã kỵ sĩ cũng cũng phát hiện kiếm nhỏ của mình đối với những thứ này không có bất kỳ hiệu quả gì, những râu dài này nhìn qua giống như là thịt, nhưng trên thực tế giống như thủy tinh đấy, đâm thế nào cũng đâm không vào. Sau đó, tên kỵ sĩ này cũng không có ngoại lệ bị cuốn lên. Hắn tuyệt vọng móc ra một quả lựu đạn, ngay khi sắp bị quái vật thủy tinh nuốt chửng trong nháy mắt. Lựu đạn ầm ầm nổ tung, nhất thời một bồng huyết nhục, xương vụn cùng một cánh tay gãy bay ra. Nhưng là trên người quái vật này lại không có nửa điểm vết thương, dù là ngay cả râu dài đều không có bị nổ gãy, vẫn như cũ đem huyết nhục còn lại đều cắn nuốt.
Bên này đám người Tiến sĩ Tần kêu rung trời động đất, trong tuyệt vọng từng người từng người bị râu dài cuốn đi. Tiểu Bạch ở đầu kia thì dựa vào tốc độ cực hạn, thân thể linh hoạt ở trong vòng vây râu dài nhảy lên nhảy xuống liều mạng chạy như bay.
Không ai biết những quái vật này rốt cuộc là vật gì, rõ ràng nhìn qua liền giống y như đúc thủy tinh, nhưng ai cũng không nghĩ tới chúng nó đúng là "Sống".
Trong lúc đám người Tiến sĩ Tần lâm vào tuyệt cảnh. Bên kia, Lâm Tiêu đang cùng Gia Cát Hoàng đi tới khu vực trung ương. Ngay khi Lâm Tiêu vừa nhấc một chân lên, động tác của hắn bỗng nhiên trì trệ, tiếp theo mang theo vẻ ngưng trọng ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Làm sao vậy? "Gia Cát Hoàng thấy hắn chậm chạp không buông chân, liền ngừng lại hỏi.
Lâm Tiêu đặt chân xuống. Lắc đầu nói: "Cơ chế phòng ngự đã được mở ra.
Gia Cát Hoàng ngẩn người: "Cơ chế phòng ngự?
“Ừ. "Lâm Tiêu đáp một tiếng, không nói thêm gì. Trầm ngâm một lát sau bỗng nhiên nói: "Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, không nên hoảng hốt. Còn nữa, nếu ta và ngươi tách ra...... Nhớ, giữ mạng trước.
Gia Cát Hoàng giật mình một chút, sau đó nhíu mày. Không khỏi nhìn một chút sinh mệnh xung quanh làm người ta sinh lòng sợ hãi, hỏi: "Sẽ phát sinh chuyện gì?"
Lâm Tiêu lắc đầu không có giải đáp, chỉ bình tĩnh nói: "Đi thôi, từ giờ trở đi tất cả điểm truyền tống đều hướng khu vực phòng ngự truyền tống, ai cũng tránh không thoát."
Nói xong, Lâm Tiêu liền tiếp tục đi về phía trước.
Gia Cát Hoàng đi theo phía sau hắn, thần sắc phức tạp nhìn hắn, hỏi: "Ngươi hình như đối với nơi này rất quen thuộc, trước kia đã tới chưa?"
Ừ. "Lâm Tiêu nhàn nhạt gật đầu đáp.
Gia Cát Hoàng cau mày nói: "Từ 20 năm trước sau khi ta mở nơi này ra, 20 năm ở giữa, cũng không có ai vào đây nữa phải không?"
Ừ. "Lâm Tiêu vẫn bình thản đáp lại.
Gia Cát Hoàng nhíu mày càng sâu: "Vậy ngươi tới đây lúc nào?
Lâm Tiêu nhìn ông ta một cái, nói: "Lần trước ngươi mở cửa, ta đang ở nước ngoài. Ta từng đi trước ngươi." Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hai lần”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận