Nhân Gian Băng Khí

Chương 1100. Cơ chế phòng ngự 7

Chương 1100. Cơ chế phòng ngự 7
Chương 1100: Cơ chế phòng ngự 7
Người dịch: PrimeK
"Ồ!! Cái shit gì thế này?" Hầu Tử trợn to mắt, thần tình không thể tưởng tượng nổi, mà trong khoảnh khắc kinh ngạc, một cái xúc tu đã quấn đến thắt lưng của hắn.
“Hầu Tử!! "Lãnh Dạ lớn tiếng kêu to, nhắc nhở Hầu Tử tình huống nguy hiểm.
Hầu Tử cúi đầu nhìn cây xúc tu đã hoàn toàn quấn quanh eo hắn, ngược lại không để ý lắm, ngược lại giơ ống súng lên, bất quá lúc này đây lại không có tiếng súng truyền ra, mà là một viên đạn nổ hình mây bắn vào giữa cái nhị hoa tám cánh của bông hoa thủy tinh, "Oanh" một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, ngay sau đó một cỗ sóng nhiệt cuồng bạo hướng mọi người tập kích tới.
Hầu Tử..."Lãnh Dạ chỉ kịp tức giận mắng một tiếng đã bị luồng nhiệt sau khi nổ tung cuốn trở về này làm bay đi.
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở đây đều không thể may mắn thoát khỏi, cho dù là 11 cùng 13 hai người cũng đều ở dưới sóng nhiệt trùng kích khó có thể đứng vững. Mà Lục Đạo tay trói gà không chặt thì dứt khoát bị thổi bay ra ngoài, choáng váng còn chưa kịp định tâm thần, liền bị một cây xúc tu cuốn lại. Sau đó ngay tại trong ánh mắt kinh hãi của 13, cây xúc tu này đem Lục Đạo cuốn trở về nhét vào trong một cái bán cầu thủy tinh thể, sau đó"Cánh hoa" mở ra nhanh chóng khép lại, một lần nữa biến thành một bán cầu thể thủy tinh. Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đám người Lục Đạo còn có Dawell cùng Hầu Tử trước sau bị triệt để cắn nuốt.
"Đây chính là... cơ chế phòng ngự?!" trong nháy mắt bị bán cầu thể thủy tinh cắn nuốt, trên mặt Lục Đạo không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn nhíu mày như đang lợi dụng giây phút cuối cùng trong sinh mệnh để suy nghĩ điều gì đó.
------------
Trong lúc mông lung, Lục Đạo cảm thấy thân thể mình đang lay động. Hắn chậm rãi mở ra đôi mắt nhập nhèm, đầu tiên cảm giác được chính là một trận chói mắt ánh sáng. Lục Đạo chớp chớp mắt thích ứng một chút, lại chậm rãi mở ra.
Lúc này đây hắn thấy được nguồn sáng, đó đúng là ánh sáng mặt trời, chiếu ở trên người còn có cảm giác ấm áp.
Mặt trời?
Lục Đạo hơi ngẩn ra, thế giới dưới lòng đất, mặt trời ở đâu ra?
Giờ khắc này, ý thức vốn còn mơ hồ của Lục Đạo rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, đồng thời cũng phát hiện tình cảnh không ổn của mình. Hắn lúc này đúng là tay chân bị trói ở trên một cây gậy gỗ, mà cây gậy gỗ này đang bị người khiêng đi trong một mảnh rừng rậm rạp. Khó trách hắn vừa rồi trong lúc ý thức mơ màng vẫn cảm giác thân thể của mình đang lay động không ngừng, hóa ra hắn đúng là bị người ta cho làm con mồi cột ở trên gậy gỗ cho nâng lên.
Lục Đạo vội vàng ngửa đầu nhìn về phía sau gậy gỗ, muốn thấy rõ mình rơi vào tay ai, nhưng giây tiếp theo con ngươi trong mắt hắn lại chợt co rút lại một chút, cả người đột nhiên sợ ngây người như bị sét đánh.
Nhân...... Nhân mã?
Lục Đạo há to miệng, trên mặt tràn ngập các loại vẻ mặt khó có thể tin cùng không thể tưởng tượng nổi.
Nâng gậy gỗ đi ở phía sau đúng là một đầu nhân mã?! Mà bên cạnh nhân mã này còn có mấy nhân mã cầm mộc mâu gọt nhọn hoặc cốt mâu.
Mẹ kiếp!
Thế giới này điên rồi sao?
Nếu như không phải hai tay hai chân đều bị trói, giống như heo để cho người cho nâng, Lục Đạo là thật muốn hung hăng cho mình một cái tát, nhìn xem mình có phải hay không xuất hiện ảo giác. Hắn thế mà thấy được một đám nhân mã trong truyện!
Giờ khắc này, hắn thật sự rất muốn cười, nhưng là há miệng, nụ cười làm sao cũng không nặn ra được.
Nhân mã......
Hắn thế mà bị một đám nhân mã còn sống bắt cóc?! Nếu đi ra ngoài, bảo đảm toàn bộ người trên thế giới sẽ coi hắn là điên?
Những nhân mã Lục Đạo này cũng không xa lạ gì, bởi vì trên đường tới hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều nhân mã bị phong ấn ở trong thủy tinh. Bất kể là nhân mã trong thủy tinh hay là những gia hỏa sống sờ sờ trước mắt này. Đều không khác biệt nhiều so với miêu tả trong truyện thần thoại. Nửa người trên là người, dưới bụng là ngựa. Mà Lục Đạo hiện tại nhìn thấy mấy đầu nhân mã này, nửa người trên đều không khác gì đàn ông, hơn nữa đều trần truồng, màu da đều có màu cà phê. Đường nét khuôn mặt có chút giống người da đỏ cổ, ngay cả tóc cũng buộc thành bím tóc giống như người da đỏ.
Trong lúc Lục Đạo giương mắt đánh giá tên nhân mã đang giơ gậy gỗ đi phía sau. Nhân mã này cũng phát hiện Lục Đạo đã tỉnh. Hắn vươn ngón tay chỉ vào Lục Đạo, lảm nhảm một đống ngôn ngữ hoàn toàn nghe không hiểu, tiếp theo đám nhân mã tản ra một bên "Vù vù" thoáng cái toàn bộ vây quanh, từng cây gậy gỗ hoặc cốt mâu gọt nhọn nhắm thẳng vào thân thể hắn, tựa hồ chỉ cần Lục Đạo hơi có dị động, những cây mâu gỗ và cốt mâu nhọn nhọn này sẽ không chút do dự đâm vào trong thân thể hắn. Hơn nữa trong mắt đám nhân mã này, Lục Đạo cũng hoàn toàn không tìm thấy thần sắc nửa tò mò hoặc kinh ngạc, ánh mắt bọn họ nhìn hắn, ngoại trừ cảnh giác ra chính là không chút che giấu sự thèm ăn trần trụi.
Sự thèm ăn......
Lục Đạo bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù hắn đã từng vô số lần phán đoán tương lai mình sẽ chết như thế nào, nhưng cho dù hắn phỏng đoán như thế nào, cũng không ngờ tới mình lại có một ngày sẽ bị một đám nhân mã coi là đồ ăn.
Thật đáng buồn ......
Gặp phải một đám nhân mã, hơn nữa còn là một đám nhân mã ăn thịt người. Hắn rốt cuộc là làm bao nhiêu chuyện nhân thần cộng phẫn, mới có thể bị trừng phạt như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận