Nhân Gian Băng Khí

Chương 1111. Hầu Tử, ông mày muốn tuyệt giao với ngươi 2

Chương 1111. Hầu Tử, ông mày muốn tuyệt giao với ngươi 2
Chương 1111: Hầu Tử, ông mày muốn tuyệt giao với ngươi 2
Người dịch: PrimeK
Phàm là đám "điểu nhân" bị bao phủ trong phạm vi sương mù này, đột nhiên một đám oa oa kêu to, nhào xuống mặt đất lăn lộn đầy đất, mắt, tai, miệng, mũi của bọn chúng không ngừng chảy máu, vô số tiếng kêu la cực kỳ bi thảm, la hét, trong nháy mắt phạm vi này biến thành địa ngục.
Đám điểu nhân còn lại đều bị dọa, từng đứa kêu sợ hãi chạy trốn, sau đó kinh hãi muốn chết nhìn đồng bọn cả người chảy máu đầy đất lăn lộn thống khổ kêu rên, cho đến tắt thở. Đám điểu nhân tránh thoát một kiếp ngơ ngác nhìn nhau, ở trong nhận thức của bọn chúng khó có thể lý giải vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì. Nỗi sợ hãi lớn nhất bắt nguồn từ những điều chưa biết, những thứ bạn khó có thể lý giải thường mới là đáng sợ nhất. Những điểu nhân này lúc này lại nhìn về phía bóng lưng Hầu Tử, ánh mắt đã trở nên có chút kính sợ.
Nhưng mà Hầu Tử cùng Lãnh Dạ cũng không biết những thứ này, bọn họ lúc này còn đang chạy chết cha chết mẹ. Phát đạn vừa rồi Hầu Tử bắn ra thật ra là đạn độc khí, do Tiến sỹ điên nghiên cứu phát triển ra khí độc sinh hóa, người chạm vào sẽ chết. Bất quá loại vật này Trên người Hầu Tửcũng không nhiều, dùng hết một quả liền thiếu một quả, vừa rồi hắn là dưới tình thế cấp bách bắn ra một quả, không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy. Đám điểu nhân kia bị dọa sợ vỡ mật, lại không đuổi theo nữa, trơ mắt nhìn hai người bọn họ càng chạy càng xa.
Mà Lãnh Dạ cùng Hầu Tử cũng không dám dừng lại, vẫn duy trì tốc độ chạy nước rút trăm mét hoảng hốt chạy bừa, chỉ chốc lát sau thân ảnh bọn họ liền biến mất ở trong rừng rậm rạp.
Hầu Tử và Lãnh Dạ cũng không biết nên chạy đi đâu, dù sao thấy đường liền chạy. Chạy chạy, Hầu Tử đột nhiên một cước đạp hụt, "Oa" một tiếng kêu to, cả người rơi xuống đất. Hóa ra có một cái lỗ lớn ở nơi nó vừa giẫm qua, chỉ là miệng lỗ mọc đầy cỏ dại che khuất cái lỗ, cho nên Hầu Tử nhất thời không để ý, liền rơi vào.
Lãnh Dạ đuổi theo phía sau lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng xông lên bắt lấy tay Hầu Tử. Nhưng thể trọng của Hầu Tử cộng thêm trọng lượng ống pháo cùng với gia tốc rơi xuống, cả người nặng như trâu bò, Lãnh Dạ không chỉ không giữ chặt hắn, ngược lại chính mình cũng bị Hầu Tử lôi kéo cùng rơi vào trong động kia.
Kết quả là, một đôi huynh đệ này một bên kêu to oa oa như quỷ khóc sói tru, một bên tuyệt vọng rơi vào trong động sâu.
Trong động, truyền ra tiếng kêu thê lương cực kỳ bi thảm của Lãnh Dạ: "Hầu Tử! Ông mày muốn tuyệt giao với ngươi!
……
Khi Hầu Tử cùng Lãnh Dạ bị đám điểu nhân đuổi chạy tóe cả khói, bên kia, Dawell thoải mái nhàn nhã ngồi ở trên một khối cự thạch, hưởng thụ phía dưới một đám người đầu cẩu quỳ bái.
Cẩu đầu nhân, đó thật sự là người có đầu chó. Những người này thế mà có đầu chó thân thể người, bất quá trên người tất cả đều là dày đặc bộ lông. Nói một cách tượng hình hơn, bọn họ càng giống hình tượng người sói trong phim hơn.
Muốn nói đi tới loại địa phương này còn có thể thảnh thơi như vậy tuyệt đối là không ai khác ngoài Dawell, loại dị năng tâm linhnày của hắn ở loại địa phương này quả thật là mọi việc đều thuận lợi. Mà trí lực của những thổ dân này cũng rất có hạn, khống chế quá nhẹ nhàng.
Bất quá lúc này đầu óc Dawell vẫn có chút mơ hồ, không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.
Hắn sau khi tỉnh lại không lâu liền đụng phải đám này người sói, lúc ấy Dawell thật đúng là bị dọa nhảy dựng lên, may mà thời khắc mấu chốt hắn cuối cùng nhớ tới chính mình là người siêu năng lực, quyết đoán dùng siêu năng lực khống chế được những người sói này.
Nói khống chế kỳ thật cũng không đúng, hắn chẳng qua là dùng dị năng tâm linhhạ đạt một ít chỉ thị "Dừng lại", "Không nên công kích ta" cho đám lang nhân này, kỳ thật nó cũng giống như một thủ đoạn thôi miên, ai ngờ đám lang nhân này lập tức đối với hắn kính như thiên nhân, lấy hắn làm thần tiên cũng quỳ bái. Nhìn đám lang nhân quỳ gối phía dưới không ngừng dập đầu, Dawell nháy mắt vô tội, vẻ mặt mờ mịt.
Nơi này...... Rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì?
------------
"Oanh!!" một quả lựu đạn nổ tung, bắn tung lên trên mặt đất bùn đất vô số, tán xạ ra cương châu cùng mảnh sắt khiến cho những "Thổ dân" trong bộ dạng quái lạ ngã như rạ đổ vào trong vũng máu.
Sau khi ném lựu đạn ra, Hoàng Hậu liền linh hoạt ở trong rừng rậm trong núi lúc ẩn lúc hiện, thường thường biến mất ở sau một thân cây, nhưng trong nháy mắt lại từ phía sau một gốc cây đại thụ tráng kiện khác nhảy ra, hai khẩu súng lục trong tay cũng không gián đoạn luân phiên nổ súng, trong nháy mắt lại là mười mấy "thổ dân" ngã xuống.
"thổ dân" còn lại đều có chút bị đánh mơ hồ, bọn họ cả đời đều sinh hoạt ở nơi này, tổ tiên sử dụng vũ khí tất cả đều là gậy gỗ gọt nhọn hoặc làcung tiễn đơn sơ, hoặc là rừu đá, lại chưa từng thấy qua hai vật trong tay Hoàng Hậu phát ra tiếng vang thật lớn, cũng nhìn không thấy "Mũi tên" vũ khí, chớ nói chi là loại này lực sát thương càng kinh người, một khi nổ chính là một mảng lớn lựu đạn.
Đối mặt với vũ khí hiện đại hóa, những "thổ dân" còn sống ở thời đại nguyên thủy này trong lúc nhất thời đều không có chủ ý, chỉ biết mờ mịt giương cung kéo tên đối xạ. Nhưng lực sát thương của cung tiễn của bọn họ quả thực có hạn, chớ nói chi là Hoàng Hậu vốn lấy tốc độ làm sở trường, muốn tránh né những cung tiễn này thật sự là quá dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận