Nhân Gian Băng Khí

Chương 1115. Tên ngốc Thiên Táng 2

Chương 1115. Tên ngốc Thiên Táng 2
Chương 1115: Tên ngốc Thiên Táng 2
Người dịch: PrimeK
Rất nhanh, Thiên Táng liền xuyên qua đám nhân mã chạy ra, tiếp theo liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Đạo bị mấy nhân mã cường tráng trói ở trên gậy gỗ, khiêng như heo. Tuy rằng hình tượng Lục Đạo lúc này có chút... buồn cười, nhưng ở nơi xa lạ này, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Thiên Táng vẫn rất cao hứng, lập tức dùng sức phất tay, hưng phấn hét lớn: "Ơ! Lục Đạo!Cũng tới đây à"
Mấy nhân mã trói Lục Đạo kia hẳn là không nhận ra Thiên Táng, bị hắn đột nhiên nhảy ra ngăn cản đường đi, lập tức từng người lộ ra thần sắc cảnh giác, sau đó bọn họ lại không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía một nhân mã thoạt nhìn cực kỳ cường tráng trong đám nhân mã vây thành đống. Nhân mã cường tráng kia hẳn là một người có thể ra lệnh, hắn cũng chú ý tới tình huống bên này, nhưng không có ngăn lại, ngược lại khoát tay áo, có thể là đang biểu đạt ý tứ nào đó. Mấy nhân mã khiêng Lục Đạo thấy thế liền ngừng lại, tùy ý Thiên Táng cùng Lục Đạo trao đổi.
"Cái gì mà cũng tới đây?"Đối với hình thức nói chuyện ngu ngốc như Thiên Táng, Lục Đạo chỉ cảm thấy vô lực, trợn trắng mắt hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
“Tôi? Tôi là tù binh, tù binh đương nhiên phải ở chỗ này. "Thiên Táng nhíu mày, lại còn vẻ mặt ngạo kiều đương nhiên nói.
"Được rồi..." Lục Đạo thở dài và thấy mình đang hỏi một câu ngu ngốc. Loại người có chỉ số thông minh âm như Thiên Táng, không thể quá tích cực.
“Đúng rồi. "Thiên Táng vỗ vỗ bả vai hắn, lại chỉ chỉ đám đang trói Lục Đạo nhắc nhở:" Ông cũng bị bọn chúng bắt làm tù binh”.
“Ta biết, cám ơn ngươi nhắc nhở. "Lục Đạo tức giận nói:" Vậy ngươi có thể thả ta xuống không? Tư thế này trói lâu quá, đầu hơi choáng.
Cái này a? "Thiên Táng nghĩ nghĩ, nói:" Để tôi thử xem. "Sau đó liền quay đầu, quát to một tiếng:" Này!”
Nhân mã cường tráng đang tò mò lăn qua lộn lại bật lửa Zippo nghe tiếng có chút nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Thiên Táng chỉ chỉ Lục Đạo bị treo lên, nói: "Bạn của ta." Sau đó lại làm ra một tư thế buông tay ra, nói: "Thả ông ta ra,OK?” Cuối cùng, thế mà còn thêm một thủ thế OK.
Tuy rằng hai chủng tộc trao đổi ngôn ngữ với nhau không thể nghi ngờ rất khó khăn, nhưng thủ thế này đã lao ra khỏi địa cầu vượt qua phương thức biểu đạt chủng tộc, có nó, trao đổi liền trở nên đơn giản hơn nhiều, tối thiểu cũng có thể cho ngươi hiểu rõ một chút ý tứ người ta muốn biểu đạt. Thiên Táng chỉ vào Lục Đạo sau đó làm động tác buông tay ra, đám nhân mã ngược lại xem hiểu, bất quá bọn họ đáp lại lại là sắc mặt trầm xuống, thoạt nhìn có chút mất hứng.
Thiên Táng gãi đầu, quay lại ngượng ngùng nói với Lục Đạo: "Hình như không được”.
Lục Đạo ngược lại không cảm thấy bất ngờ hay thất vọng, cũng rất bình tĩnh tiếp tục hàn huyên với Thiên Táng: "Đúng rồi, ngươi vừa mới hô to gọi nhỏ đang làm gì vậy?"
“Tôi vừa mới dạy bọn họ dùng bật lửa nhóm lửa. "Nói đến chuyện này, Thiên Táng lập tức hăng hái, vẻ mặt hưng phấn giải thích:" Lục Đạo, tôi nói cho ông biết, đám nhân mã này thật đúng là ngu xuẩn muốn chết”.
Lục Đạo nhướng mày, cảm thấy bất ngờ nói: "Lại có người so với ngươi còn ngốc hơn?"
"Đúng vậy." Thiên Táng dương dương đắc ý gật gật đầu, không hề ý thức được trào phúng trong Lục Đạo, hoặc là nói hắn đã sớm quen với các loại đả kích của Lục Đạo, cũng không để ý. Tự mình tiếp tục nói: "Nói cho ông biết nhé, lúc trước đám nhân mã này còn muốn dựng tôi lên nướng ăn, nhưng bọn họ cầm hai tảng đá đánh hơn nửa ngày cũng không thể đánh râ lửa. Ha ha, ông nói xem bọn chúng có ngu ngốc không? Tôi thật sự nhìn không nổi nữa, dứt khoát đưa bật lửa cho bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết dùng, dạy hơn nửa ngày, vẫn ngốc nghếch cầm bật lửa lau lau. Đây chính là Zippo! Zippo phiên bản giới hạn, đám ngu ngốc này..."
“Ngươi chờ một lát. "Lục Đạo thần sắc quỷ dị cắt đứt hình thức tự sướng của Thiên Táng, sắc mặt cổ quái nói:" Ý của ngươi là, những nhân mã này muốn nướng ngươi ăn?
“Ừ. "Thiên Táng gật gật đầu.
Nhưng bọn họ không châm lửa không?
“Ừ. "Thiên Táng tiếp tục gật đầu.
Cho nên ngươi tặng bật lửa cho bọn họ, còn dạy bọn họ cách nhóm lửa.
“Ừ. "Thiên Táng vẫn gật đầu như trước.
Lục Đạo thở dài: "Vậy sau khi đốt lửa thì sao? Tiếp tục nướng ngươi ăn sao?
Đối với hình thức tư duy của Thiên Táng này, Lục Đạo đột nhiên cảm thấy đau lòng, gan đau, phổi cũng đau. Gặp qua ngu ngốc, lại chưa thấy qua có thể ngu ngốc đến trình độ này, người ta muốn ăn ngươi, ngươi còn chạy đi hỗ trợ nhóm lửa. Cái này tính là gì? Thịt xiên nướng? Hơn nữa còn là tự mình động thủ, đúng là cái dạng cơm no ấm cật?
“A, vậy thì không phải. "Thiên Táng lập tức giải thích:" Tôi mới không ngốc như vậy. Tôi chỉ nói với bọn họ, tôi dạy bọn họ nhóm lửa, bọn họ sẽ không ăn tôi nữa”.
“Hả? "Lục Đạo cảm thấy bất ngờ nói:" Ngươi còn có thể trao đổi với bọn họ?
“Đúng vậy. "Thiên Táng dương dương đắc ý nói.
Lục Đạo tò mò hỏi: "Ngươi trao đổi với bọn chúng như thế nào?”
Thiên Táng ngược lại giáo huấn Lục Đạo, vui tươi hớn hở khoa tay múa chân nói: "Lúc ta dùng bật lửa châm lửa, bọn họ cũng rất vui vẻ vỗ vỗ bả vai của ta, đây là biểu thị tán thành biết không?"
Khóe miệng Lục Đạo hung hăng giật giật, vẻ mặt mơ hồ.
Tán thành...... Ôi, ông bà ông vải ôi!
Người ta vỗ vỗ bả vai ngươi chính là tán dương? Ta đã vỗ vai ngươi hàng trăm lần rồi mà cũng chưa từng công nhận chỉ số thông minh của ngươi, được chứ?
Lục Đạo đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật tuyệt vọng.
“Ông làm sao vậy? "Thiên Táng mờ mịt nhìn Lục Đạo vẻ mặt táo bón, nghi hoặc hỏi.
Lục Đạo hữu khí vô lực nói: "Ta muốn chết”.
Thiên Táng kinh ngạc nói: "Vì sao?”
"Bởi vì ta biết một con heo."
Thiên Táng há miệng thành hình chữ "O", quen biết một con heo? Sau đó liền muốn chết? Logic gì đây?”
------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận