Nhân Gian Băng Khí

Chương 1116. Tên ngốc Thiên Táng 3

Chương 1116. Tên ngốc Thiên Táng 3
Chương 1116: Tên ngốc Thiên Táng 3
Người dịch: PrimeK
Trong khi hai người đang nói chuyện, một tiếng reo hò phấn khởi đột ngột nổ ra giữa đám nhân mã vây quanh. Lục Đạo và Thiên Táng không khỏi quay đầu nhìn lại, mới biết thì ra là nhân mã cường tráng kia đã đốt lửa. Lúc này nhân mã cường tráng đang giơ cao bật lửa Zippo, vẻ mặt kiêu ngạo, đám nhân mã xung quanh vui mừng nhảy nhót.
Một cái bật lửa thế mà khiến bọn chúng cao hứng thành như vậy......
“Ơ. "Thiên Táng kinh ngạc nói:" Bật lửa được rồi à? Còn không phải ngốc đến không có thuốc chữa sao.
Rõ ràng người ngu đến không còn thuốc để cứu là ngươi, được chứ? Lục Đạo đảo cặp mắt trắng dã, thật lòng nghĩ mãi mà không rõ đầu người này rốt cuộc là như thế nào. Có phải tất cả đều là cơ bắp?
Lúc này Thiên Táng đã quay đầu lại, cao hứng hất cằm về phía Lục Đạo: "Xem, tôi lợi hại không?”
“Lợi hại cái rắm. "Lục Đạo cũng vô lực chửi tục, giúp người ta đốt lửa nướng mình, lại còn có thể dương dương đắc ý như vậy?
Thiên Táng hiển nhiên hiểu sai ý của Lục Đạo, vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: "Ông đừng sợ, lát nữa tôi sẽ nói với bọn chúng, thế nào cũng sẽ không để bọn chúng nướng ông. Cùng lắm thì đánh nhau với bọn chúng.
“À. "Lục Đạo hữu khí vô lực hỏi:" Vậy súng và dao của ngươi đâu?”
Ách...... "Thiên Táng gãi gãi đầu nói:" Bị bọn chúng lấy đi rồi.
“... "Lục Đạo trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói:" Thiên Táng.
Hả?
"Ta có thể hỏi một chút, ngươi là như thế nào sống đến từng này tuổi như vậy?"
……
Người khôn ngoan và kẻ ngu dốt được ngăn cách bởi một bức tường và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy phong cảnh ở phía bên kia của bức tường.
Thiên Táng không hiểu ý nghĩ của Lục Đạo, cũng Lục Đạo cũng sẽ không hiểu trong đầu Thiên Táng đang suy nghĩ gì. Rõ ràng vấn đề rất đơn giản, vì sao hắn lại làm phức tạp như vậy?
Quả nhiên, người thông minh và ngu ngốc không thể làm bạn, bởi vì một ngày nào đó bạn sẽ bị tức chết mất.
Giờ khắc này Lục Đạo đột nhiên có chút hoài niệm 11......
Hai người nơi này còn đang câu được câu không nói chuyện với nhau, đám nhân mã bên kia đã châm lửa lên. Không bao lâu, đống lửa đã dựng xong liền dấy lên ngọn lửa hừng hực. Đám nhân mã vây quanh đống lửa, hưng phấn hoan hô. Thiên Táng cũng bị không khí náo nhiệt này lây nhiễm, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, vỗ vai Lục Đạo nói: "Nhìn xem, những tên này thật đơn thuần, một mồi lửa cũng có thể cao hứng thành như vậy.
Đơn thuần...... Ông bà ông vải nhà ngươi!
Lục Đạo cũng đã vô lực chửi tục, có thể ngu xuẩn thành như vậy cũng đúng là một loại cảnh giới vô địch.
Mà đúng lúc này, nhân mã cường tráng kia phất phất tay, đột nhiên có bốn năm nhân mã chạy ra, sau đó không nói lời nào liền đem Thiên Táng vẻ mặt mơ hồ trói lại.
Thiên Táng một bên giãy dụa một bên kêu lên, đáng tiếc khí lực của hắn không lớn bằng nửa người, hơn nữa còn không chịu nổi nhiều người, trong nháy mắt đã bị trói chặt. Sau đó cũng như heo cũng bị dựng lên, hai người cứ như vậy lảo đảo bị khiêng hướng đến đống lửa.
Thiên Táng quay đầu nhìn Lục Đạo, vẻ mặt muốn khóc. Mà Lục Đạo dứt khoát nhắm mắt lại, vô lực thở dài -- liền biết là như vậy. Chỉ có tên ngốc Thiên Táng đơn thuần đến không có bạn bè này mới có thể tin tưởng "tình hữu nghị" của đám nhân mã. Không đúng, người ta căn bản chưa từng cho hắn hữu nghị, nếu như vỗ vỗ bả vai cũng có thể tính là hữu nghị, vậy trên đời sẽ không có chiến tranh được không?
Lục Đạo. "Thiên Táng vẻ mặt đưa đám nói:" Tôi bị lừa”.
“Ừm"Lục Đạo vô lực nói:" Ta nhìn thấy rồi”.
Thiên Táng nhìn bốn phía: "Chẳng lẽ thật sự bị nướng ăn?"
“Ừ. "Lục Đạo gật đầu:" Hơn nữa ngọn lửa này là do ngươi đốt lên.
Thiên Táng bĩu môi hỏi: "Ông còn có biện pháp gì không?”
“Có, liều mạng với bọn chúng”.
“... "Thiên Táng vẻ mặt ghét bỏ nhìn qua:" Đầu óc ông, thật sự là hết thuốc chữa. Không thấy hai chúng ta đều bị trói sao? Liều mạng như thế nào?
“Á à. "Lục Đạo tán thưởng nói:" Biết động não rồi à?”
“Đúng vậy. "Thiên Táng hất cằm, nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh của hai người, rất nhanh lại ỉu xìu. Tôi nói, ông rốt cuộc còn có biện pháp hay không? Nếu không có, hai chúng ta hôm nay thật sự biến thành heo nướng.
Lục Đạo ngược lại rất chắc chắn nói: "Có rất nhiều biện pháp”.
Hai mắt Thiên Táng sáng ngời, vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?”
Lục Đạo liếc hắn một cái: "Nói với ngươi cũng vô dụng, bởi vì với chỉ số thông minh của ngươi khẳng định nghe không hiểu.
Thiên Táng sốt ruột nói: "Không nói thì ông làm nhanh lên đi.
“Gấp cái gì. "Lục Đạo trợn trắng mắt:" Dù sao cũng sẽ không để ngươi biến thành heo nướng là được”.
Tuy Lục Đạo có vẻ như đã bàn bạc xong, nhưng Thiên Táng lại sống chết không nghĩ ra hắn có thể có biện pháp gì. Vì thế hai người cứ thoải mái thoải mái như vậy được khiêng đến gần đống lửa.
...............
Cùng lúc đó, bên kia.
Trong một động quật tối đen đột nhiên truyền ra một tiếng rên rỉ.
Hầu Tử xoa lưng ngồi dậy, mở mắt nhìn bốn phía. Đây là một hang động rất tối, chỉ có phía trên chiếu vào vài luồng ánh sáng thưa thớt, giống như đốm nhỏ rải trên mặt đất xung quanh, mà phạm vi bên ngoài mấy luồng ánh sáng này vẫn là một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Lãnh Dạ. "Hầu Tử kêu to một tiếng.
“A... "Rất nhanh, cách đó không xa đã truyền đến tiếng đáp lại của Lãnh Dạ.
“Ngươi không sao chứ?”
Lãnh Dạ giãy dụa đứng lên, xoa xoa vị trí bị ngã đau, hữu khí vô lực nói: "Nhờ phúc của ngươi, còn chưa chết đâu." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Đây là mùi gì?”
“Có mùi hôi thối, ngươi không ngửi thấy sao?”
“Có sao? "Hầu Tử dùng sức ngửi ngửi, mờ mịt nói:" Sao ta không ngửi thấy?
Đệt, Hầu Tử, mũi ngươi không thành vấn đề chứ? Mùi hôi thối lớn như vậy mày không ngửi thấy à?
Hầu Tử lại ngửi, vẫn không ngửi thấy gì. Mà lúc này hắn bỗng dưng ngẩn ra, kịp phản ứng -- không phải là tác dụng phụ sau cải tạo của Tiến sỹ điên, khiến hệ thống hắn khứu giác biến mất?
Bạn cần đăng nhập để bình luận