Nhân Gian Băng Khí

Chương 1127. Bạch Cốt Địa

Chương 1127. Bạch Cốt Địa
Chương 1127: Bạch Cốt Địa
Người dịch: PrimeK
Cho nên đối với hành vi cố ý giẫm nát xương cốt của Hầu Tử, Lãnh Dạ cũng không nói gì, chỉ là điều duy nhất khiến hắn có chút không chịu nổi chính là cái miệng của Hầu Tử, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn ở bên kia lẩm bẩm, cũng không biết rốt cuộc đang lầm bầm cái gì. Tuy rằng đã sớm biết người này là một người lải nhải không quản được miệng, cho dù một người cũng có thể lẩm bẩm cả ngày không nghỉ ngơi, nhưng hiện tại trong bầu không khí khẩn trương này, ngươi giống như một con ruồi ở bên tai "Ong ong ong", cho dù là Lãnh Dạ cũng có chút chịu không nổi.
Lại đi được một đoạn đường ngắn, Lãnh Dạ thật sự nhịn không được, nhíu mày nói: "Hầu Tử, ngươi thì thầm cái gì vậy?"
“A. "Hầu Tử đáp:" Ta đang nói với vong linh, có việc đừng tới tìm ta, muốn tìm thì tìm ngươi.
“Ha ha. "Ngay lúc đó mặt Lãnh Dạ liền đen lại:" Ngươi mẹ nó không phải không tin quỷ sao?
Ta không tin quỷ, nhưng vạn nhất có quỷ thì sao?
“... "Lời này sao lại có cảm giác thâm ảo vậy, con mẹ nó ngươi cũng không tin quỷ mà vẫn lo lắng có quỷ? Tâm lý có bệnh đúng không?
Lãnh Dạ trợn trắng mắt, thật sự tức giận
“Đúng rồi, Lãnh Dạ. "Thấy Lãnh Dạ lại không nói lời nào, một khắc cũng không chịu ngồi yên, Hầu Tử lảm nhảm không có gì tìm lời nói:" Ngươi cảm thấy Văn Vi thế nào?”
Lãnh Dạ nhất thời cảnh giác nhìn hắn nói: "Ngươi muốn làm gì?”
Ta thấy ngươi đối với cô ta hình như rất có ý tứ.
Lãnh Dạ trợn trắng mắt nói: "Là người ta thích đấy”
Hầu Tử trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói: "Nhưng mà cô gái kia ta cảm thấy rất lạnh lùng, hẳn là ngứa mắt ngươi
“Ta...... "Lãnh Dạ tức muốn hộc máu, lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì gọi là ngứa mắt ta? Ta tệ đến mức nào? Vì sao lời này ta nghe liền siêu con mẹ nó muốn đánh người?!
Chỉ bị đánh không phản kích cũng không phải tính cách của Lãnh Dạ, da mặt lạnh một chút, hắn không khách khí đáp trả: "ngứa mắt ta thì sao? Ít nhất ta còn có Dung Dung.
“Hoàng Hậu? "Hầu Tử ngẩn người, ngẩng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên rất thâm trầm nói:" Cô ấy cũng khẳng định ngứa mắt ngươi.
Lãnh Dạ châm chọc nói: "Ngươi biết hả?
Ừ, ta hiểu cô ấy hơn ngươi. Ít nhất ta và cô ấy cũng đã nhiều lần trải qua quan hệ đồng sinh cộng tử.
Con mẹ nó, ngươi bớt bốc phét đi, đồng sinh cộng tử phải là ta nè.
Hầu Tử khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi cùng cô ấy đánh nhau lúc nào?"
“??? "Lãnh Dạ kinh ngạc nói:" Cái gì? Đánh nhau?
Hầu Tử dương dương đắc ý nói: "Đúng vậy, hai chúng ta có vài lần đánh nhau thiếu chút nữa đồng quy vu tận.
Lãnh Dạ: "......”
Đồng sinh cộng tử là hiểu như vậy sao? Hầu Tử, giáo viên ngữ văn của ngươi rốt cuộc là tên khốn nào vậy?
Lúc này Hầu Tử giơ ống pháo lớn, đèn pin chiếu vào chỗ tối đen phía trước, tuy rằng là đèn pin cường quang, nhưng sau khi bắn ra mấy trăm mét, ánh sáng đã bị bóng tối hư vô nuốt chửng. Mà phía trước vẫn đen như mực, phảng phất vĩnh viễn cũng không có điểm cuối.
Hầu Tử nói: "Ngươi nói phía trước rốt cuộc có đường ra hay không ?"
Lãnh Dạ trợn trắng mắt: "Sao ta biết, đây cũng không phải nhà ta.
Vậy chúng ta có thể bị nhốt ở đây, cuối cùng chết đói hay không?
“A... "Lãnh Dạ trầm ngâm nói:" Rất có thể.
"Ở đó còn bao nhiêu thức ăn?"
Đồ ăn?! "Lãnh Dạ Nhiên cả kinh, trở tay sờ sờ sau lưng trống rỗng của mình, lại nhìn sau lưng trống rỗng của Hầu Tử, sắc mặt trong nháy mắt đại biến.
“Mẹ nó! Cả hai đều mất đồ tiếp tế à?”
Lại nói tiếp vẫn là những cái xúc tu quái dị kia, Hầu Tử lúc ấy ngại vướng víu tạm thời đem túi tiếp tế bỏ lại, Lãnh Dạ cũng chả kém cạnh? Kết quả liền tạo thành cục diện hiện tại hai người không có bất kỳ tý đồ ăn nào
Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ liền nhất thời lệ rơi đầy mặt, chính mình tại sao phải trông mong chạy tới tìm Hầu Tử? Sớm biết như thế, trực tiếp đi tìm Hoàng Hậu cũng tốt, ít nhất có mỹ nữ ở bên cạnh, trước khi chết còn có thể tìm kiếm một chút an ủi không phải sao?
“Mẹ nó! Lãnh Dạ hung hăng đấm đùi một cái, ảo não không thôi.
Không có. "Lãnh Dạ thở dài, buông tay nói:" Túi đồ ăn đều mất.
“Ồ. "Hầu Tử không thèm để ý gật gật đầu.
Lãnh Dạ kinh ngạc nhìn anh: "Hình như ngươi không lo lắng chút nào?
Hầu Tử sửng sốt nói: "Lo lắng cái gì?”
Chúng ta có chết đói không?
Cái đó hả? "Hầu Tử gãi đầu nói:" Không sao, lúc sắp chết đói rồi hãy nói.
Ha ha...... "Lãnh Dạ có thể nói cái gì? Hắn chính là nghĩ mãi mà không rõ, thần kinh Hầu Tử này vì cái gì có thể thô lớn như vậy? Còn chờ đến lúc chết đói rồi nói sau? Thật muốn chết đói, ngươi tìm ai nói?
Vừa oán thầm trong bụng, Lãnh Dạ vừa theo bản năng bước ra một cước. Nhưng khi cái chân này vừa hạ xuống, xúc cảm truyền đến từ đế giày lại làm cho hắn không khỏi ngẩn ra.
Gì thế? "Lãnh Dạ khẽ di một tiếng, dời chân cúi đầu nhìn lại.
Làm sao vậy? "Hầu Tử đã đi tới phía trước dừng lại xoay người hỏi.
Lãnh Dạ vẫy tay nói: "Hầu Tử, chiếu đèn pin về phía ta một chút.
“À. "Hầu Tử cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp chiếu đèn pin lên mặt Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ bị cường quang chói đến nhắm mắt lại, vội đưa tay che trước mặt giận dữ mắng: "Ngươi ngu à? Ta bảo ngươi chiếu dưới chân ta, ngươi chiếu lên mặt ta làm gì”.
Hầu Tử không chút yếu thế phản bác: "Chính ngươi lại không nói rõ ràng." Oán thì oán, nhưng Hầu Tử vẫn đem cột đèn pin hướng dưới chân Lãnh Dạ.
Khi cột sáng chiếu xuống, bên chân Lãnh Dạ nhất thời sáng lên một đạo phản quang, đó là một khối kim loại màu trắng bạc khúc xạ quang mang.
Hầu Tử nhướng mày nói: "Đó là cái gì?”
Lãnh Dạ không trả lời, trực tiếp khom lưng nhặt khối kim loại kia lên xem xét.
Đây là một khối kim loại hình chữ nhật, hai mặt đều chạm khắc đồ án tinh xảo. Một mặt điêu khắc cự long bay lên, một mặt đồ án khác lại có chút ý vị khó chịu. Trên đồ án này là một đám mây, phía dưới là một ngón tay chỉ vào đám mây này.
Lãnh Dạ lật qua lật lại nhìn khối kim loại bài này, nhưng thần sắc lại dần dần trở nên có chút ngưng trọng.
Hầu Tử ở bên cạnh đợi nửa ngày cũng không thấy Lãnh Dạ nói chuyện, nhịn không được lại một lần hỏi: "Đây là cái gì?"
Là Đồ Đằng- thẻ thân phận của Long Hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận