Nhân Gian Băng Khí

Chương 1132. Cái chết của Lục Dương 1+2

Chương 1132. Cái chết của Lục Dương 1+2
Chương 1132: Cái chết của Lục Dương
Người dịch: PrimeK
Bất quá Lâm Tiêu lại giải thích: "Những thủy tinh kia đúng là hàn băng nhân tạo, bất quá bên ngoài có thêm một tầng'vỏ', khiến nhiệt độ đều ức chế ở bên trong, cho nên ngươi không cảm nhận được nhiệt độ của nó."
Được rồi, đây lại làkhoa học kỹ thuật đen của đời văn minh thứ ba, mặc kệ là thật hay giả, dù sao chính là như vậy. Một khối băng có thể ức chế đến mức không có nhiệt độ tản ra bên ngoài, nếu đổi lại là công nghệ hiện đại thì không thể làm được.
Gật gật đầu, 11 cũng không tiếp tục rối rắm vào vấn đề này, ngược lại chuyển hướng nói: "Ta muốn đi qua xem một chút, ngươi thì sao?"
Lâm Tiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta muốn đi tìm một người trước”.
Tuy rằng không biết Lâm Tiêu muốn tìm là ai, nhưng 11 cũng không có hứng thú hỏi, gật đầu một cái, liền đi về phía mặt trời.
Lúc này Lâm Tiêu đột nhiên nói: "Cho ngươi một lời khuyên, trước khi trời tối tốt nhất tìm chỗ trốn đi.
11 dừng bước, quay lại nhìn hắn ta và hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì nơi này, sau khi trời tối sẽ rất nguy hiểm.
------------
"Ha ha ha..." Trong rừng rậm, Lục Thanh tóc rối bù, quần áo tả tơi, nhìn qua có chút chật vật lại cười rất vui vẻ, dường như nếp nhăn khắc đầy năm tháng phong sương kia cũng bởi vì tiếng cười mà xoa dịu không ít.
Mà Lục Dương đối diện anh thì ôm ngực, khóe miệng treo một tia tơ máu, vẻ mặt âm trầm.
Ở bốn phía hai người, thì ngổn ngang, nằm dày đặc mấy chục thi thể người thằn lằn, Lục Thanh đứng ở trong đống thi thể này, chỉ vào Lục Dương, vui sướng cười to, cười đến vui sướng đầm đìa.
Hắn vui vẻ, là bởi vì vừa mới đả thương Lục Dương, tuy rằng đó là gần như thủ đoạn đánh lén, bất quá đối với hắn mà nói quá trình cũng không trọng yếu, quan trọng là kết quả. Đối với Lục Thanh mà nói, hắn bị Lục Dương đè ép cả đời, tự ti cả đời, có thể nói Lục Dương chính là tâm ma lớn nhất của hắn. Hiện tại hắn rốt cục có thể chính diện đả thương Lục Dương, làm sao có thể không hưng phấn.
“Anh trai của tôi. "Lục Thanh lau nước mắt," Anh thật sự là càng già càng vô dụng.
Lục Dương lạnh mặt, lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng rồi. "Lục Thanh tiếp tục trào phúng nói:" Anh không phải gọi là thần kiếm sao? Kiếm của anh đâu? Sẽ không đổi thành thần quyền chứ? Ha ha ha ha......
“Cười xong chưa? "Lục Dương lạnh mặt nói.
Lục Thanh lắc đầu vui sướng cười nói: "Sao có thể cười hết được? Chuyện cao hứng như vậy, ba ngày ba đêm đều cười không hết đi. Ha ha ha ha......
"Vậy thì vào trong quan tài mà cười đi!"
Vừa dứt lời, Lục Dương liền giống như mũi tên bắn ra trong nháy mắt vọt tới trước mặt Lục Thanh, giơ tay đánh ra một quyền.
Lục Thanh cũng không kinh ngạc, nhẹ nhàng cười cười, vững vàng đưa tay đẩy cánh tay Lục Dương ra, hóa giải cú đấm này của Lục Dương.
Lục Dương hừ lạnh một tiếng, thần sắc càng thêm âm trầm. Phản đồ Kiếm Tông lại dùng công phu của Kiếm Tông, đây là châm chọc bực nào.
Lục Thanh lắc đầu, chậc chậc nói: "Anh được xưng là đệ nhất thiên tài lại dùng công pháp nhà khác, anh không cảm thấy rất mất mặt sao?
Lục Dương lạnh lùng không trả lời, nhưng công kích trên tay lại càng thêm mãnh liệt.
Lục Thanh một bên ngăn cản một quyền lại một quyền điên cuồng đánh tới, một bên không ngừng lui về phía sau. Bất quá thần sắc của hắn lại dần dần càng ngày càng nhẹ nhõm, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng nồng đậm.
Giống như hắn nghĩ vậy, Lục Dương một thân thực lực còn lâu mới khôi phục, thậm chí còn không bằng được 1/2 thời kỳ đỉnh phong. Hơn nữa hắn hiện tại sở luyện công pháp cương mãnh có thừa, nói trắng ra chính là sức bật rất mạnh, lại khuyết tính dẻo dai, không giống Đệ tử Kiếm Tông tập bắt nguồn từ Võ Đang nội công như vậy liên miên không dứt.
Con đường này sợ nhất chính là kéo dài.
Cho 11 giết người từ trước đến nay là sạch sẽ lưu loát, 13 thì chỉ cần vung đao là có đầu rơi, hai người này đều rất rõ ưu điểm cùng khuyết điểm của môn công pháp này, cho nên chưa bao giờ đánh lâu dài, trên cơ bản đều là trong nháy mắt sẽ phân ra thắng bại. Nếu không kéo dài càng lâu, bản thân bọn họ lại càng nguy hiểm.
Lục Dương cũng hiểu rõ khuyết điểm của nội công Long gia, nhưng trước đó hắn đã giết không biết bao nhiêu người thằn lằn, lại giao phong nhiều lần với Lục Thanh, hơn nữa vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, trên thực tế hiện tại hắn đã không chống đỡ được bao lâu. Điểm này từ quyền kình của hắn có thể thấy được, quyền kình Lục Dương ra bây giờ yếu hơn trước rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân Lục Thanh ngăn cản càng ngày càng nhẹ nhàng. Tin rằng không bao lâu nữa, Lục Dương sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Nghĩ đến bộ dáng quỳ gối trước mặt vị anh không ai bì nổi này, nụ cười trên khuôn mặt già nua của Lục Thanh lại tăng thêm vài phần.
Trong sân hai người vẫn là ngươi tới ta đi, có công có thủ, quyền phong gào thét, cước ảnh nặng nề. Thỉnh thoảng Lục Thanh trào phúng vài câu, nhưng Lục Dương vẫn bình tĩnh chống lại. Bất quá theo thời gian trôi qua, thế công của Lục Dương lại dần dần không còn sắc bén nữa, thậm chí ngay cả hơi thở cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.
Đúng lúc này, Lục Thanh nhìn chuẩn thời cơ đột nhiên một quyền đánh về phía mặt Lục Dương, Lục Dương theo bản năng trở tay ngăn cản. Nhưng mà khóe miệng Lục Thanh lại lộ ra một nụ cười âm ngoan, chợt thu hồi một quyền này, đồng thời đầu gối dưới chân hung hăng đụng vào bụng Lục Dương.
Lục Dương tuy rằng hậu lực không tiếp tục, nhưng nền tảng của bản thân vẫn còn, hai mắt hơi nheo lại, tay phải nắm chặt đấm xuống đùi Lục Thanh, cố gắng đánh chặn đầu gối này. Bất quá một chiêu đầu gối này của Lục Thanh vẫn giống như vừa rồi chỉ là hư ảo bắn một phát, mục đích chính là muốn tiêu hao thể lực không nhiều của Lục Dương, làm cho hắn mệt mỏi.
Trong lúc Lục Dương đập xuống một chiêu, Lục Thanh đã thu chân lại, đồng thời tay phải vừa mới thu hồi lại thì cong lại, dùng một cái khuỷu tay bắn vào mặt Lục Dương.
Chương 1132: Cái chết của Lục Dương 2
Người dịch: PrimeK
Lục Thanh từ ra quyền, thu quyền, ra chân, thu chân rồi đến khuỷu tay, ba chiêu này động tác liền mạch lưu loát, quả nhiên là âm hiểm vô cùng. Đổi lại là người bình thường có thể sẽ bị tiết tấu của hắn làm cho luống cuống tay chân, nhưng Lục Dương vẫn có thể bình tĩnh ứng phó. Cái tên Long Hồn Thần Kiếm này cũng không phải uổng phí, dù nói thế nào năm đó Lục Dương cũng là gió tanh mưa máu một đường giết tới, tích lũy mấy chục năm sao có thể dễ dàng bị cuốn vào tiết tấu như vậy.
Khi một chiêu cùi chỏ này đánh tới, Lục Dương vẫn không chút hoang mang nâng cánh tay trái lên ngăn cản, nhưng mà lúc này Lục Thanh lại đột nhiên phát ra 12 phần khí lực.
““Đoàng”Một tiếng trầm đục vang lên, một khuỷu tay này cuối cùng bắn vào sườn mặt Lục Dương. Lục Dương bị đánh cho rên một tiếng liên tục lui ra, gò má bên trái sưng lên.
“Ha! Nhanh như vậy đã không được sao? Đại ca. "Lục Thanh châm chọc nói:" Anh thật sự là càng ngày càng vô dụng a. Có phải bởi vì quá già, thể lực theo không kịp a? Ha ha ha......
Lục Dương trở tay sờ má, ánh mắt càng lúc càng âm trầm. Đúng như lời Lục Dương nói, hắn đúng là thua ở thể lực. Vốn là trọng thương chưa lành, lúc trước lại bị Lục Thanh đánh lén bị nội thương, hơn nữa vừa rồi còn liều mạng với thằn lằn tiêu hao rất lớn, trạng thái như vậy có thể đánh tới trình độ như vậy đã là rất lợi hại rồi. Quan trọng hơn là, hắn đã hơn chín mươi tuổi, gần trăm tuổi tuổi cộng thêm suy yếu thân thể, lại trước đó tiêu hao một hồi, thể lực chịu không nổi rất bình thường. Cho nên vừa rồi hắn không thể ngăn cản cú cùi chỏ của Lục Thanh, cũng không phải là năng lực không đủ, mà là thua ở thể lực.
Trái lại Lục Thanh, tuy rằng hắn chỉ nhỏ hơn Lục Dương vài tuổi, nhưng hắn chưa từng bị trọng thương cũng chưa từng bị phá công, mặc dù trạng thái hiện giờ trượt dốc không còn như năm đó, nhưng so với Lục Dương vẫn tốt hơn nhiều.
“Vẫn cái ánh mắt đó"Lục Thanh châm biếm nói:" Lần trước ta hạ độc anh, lại phế đi một thân công lực của anh, ngươi cũng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Đại ca thân mến của tôi,anh có phải rất hận tôi hay không? Hận không thể giết tôi? Đến đây đi.
Lục Thanh vỗ vỗ ngực kêu gào: "Tôi ở đây, tới giết đi!”
Lục Dương lắc đầu lạnh lùng nói: "Đến bây giờ còn chết không hối cải, ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi.
Lục Thanh Dương cười khùng khục nói: "Ta vì sao phải sửa? rõ ràng sai là anh, tôi vì sao phải sửa? rõ ràng là anh hủy cuộc đời của tôi, tại sao lại đổ thừa cho ta làm sai?!"
Nói xong lời cuối cùng, Lục Thanh gần như gào thét. Tất cả oán khí đè nén mấy chục năm đều vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát ra.
------------
“Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? "Lục Thanh đỏ mắt hung hăng trừng Lục Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:" Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ba mẹ cũng chỉ có anh, chỉ có anh - - Lục Dương! Bởi vì anh, bọn họ thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái. Trong mắt bọn họ, chỉ có một đứa con trai là anh, như vậy tôi?! Con mẹ nó tôi là cái gì? Cả ngày mở miệng Lục Dương, ngậm miệng Lục Dương, cái gì cũng là Lục Dương, cái gì cũng phải học Lục Dương. Nếu đã không thích tôi như vậy? Vì sao còn muốn sinh tôi ra?!
Năm đó sinh nhật mẹ, tôi cố ý chạy lên núi hái táo cho mẹ. Nhưng tôi vừa mới vội vã vào cửa, lão già kia cái gì cũng không hỏi, trực tiếp cho tôi một cái tát, còn mẹ nó vừa đánh tôi, vừa hỏi tôi:'Vì sao không học đại ca mày?'ha ha ha... "Lục Thanh che mắt, cười đến nước mắt chảy ròng ròng:"Vì sao không học đại ca mày? Con mẹ nó ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đói bụng chạy vào núi hái táo cho mẹ ăn mừng sinh nhật, đổi lấy lại là một trận đánh đập dã man của lão già. Mà anh thì sao?! Lục Dương, anh có biết hôm đó là sinh nhật mẹ nó không? anh đã tặng bà ấy cái gì không? anh không biết anh trốn ở sau núi bên trong chỉ để ý luyện công của anh, cứ như vậy, trong lòng bọn họ cũng vĩnh viễn chỉ có anh! anh biết tôi hận anh như thế nào không? dựa vào cái gì sinh nhật mẹ còn muốn chạy tới sau núi thăm anh, đối với tôi lại mặc kệ không hỏi? mặc cho tôi bị lão già ở nhà đánh đập tàn nhẫn, về đến nhà thậm chí cũng không an ủi qua tôi một câu!
Ánh mắt Lục Dương có chút nhấp nhô.
Lục Thanh tiếp tục gào thét: "Còn có người trong thôn, ở trước mặt tôi nói chuyện vĩnh viễn đều là anh. Cho dù tôi đi ở đâu, vĩnh viễn đều có người lải nhải với tôi:" Tiểu Thanh à, học một chút anh cậu, đừng làm cho anh cậu mất mặt ". Mất mặt?! Ha ha ha ha ha...... con mẹ nó! Cho dù tôi làm cái gì, vĩnh viễn cũng không bằng anh. Làm đúng là nên làm, bởi vì tôi là em của Lục Dương anh, làm đúng là bổn phận, vĩnh viễn không được khen ngợi, cho dù ngay cả ba mẹ cũng chưa bao giờ khen tôi một câu, cũng bởi vì tôi mẹ nó là em anh! Nhưng nếu tôi làm sai một chút, liền lập tức trời sập xuống, tất cả mọi người đều vây quanh ta chửi bới, lão già kia cầm gậy đuổi đánh tôi, bởi vì con mẹ nó tôi làm mất mặt Lục Dương anh!"
Anh? Cái gì cũng là anh! Bọn họ có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không?!
Lục Thanh hung hăng đấm vào ngực mình, như điên rống lên: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ngủ một ngày an ổn, anh biết không? anh quan tâm sao?! anh không biết, ngay cả lão già và mẹ cũng không biết! Mẹ nó tôi sinh bệnh không ai để ý, phát sốt không ai để ý, đói bụng không ai quan tâm. Trong mắt mọi người trong lòng tất cả đều chỉ có anh - - Lục Dương!! Lúc bọn họ có thể nhìn thẳng vào tôi chỉ có một việc - - luyện công! Luyện công! Lại luyện công! Hung hăng luyện, liều mạng luyện, không được làm cho đại ca mất mặt. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...... Mẹ nó, cả đời này tôi đều sống vì anh.
Lục Dương!! Anh biết không?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận