Nhân Gian Băng Khí

Chương 1135. Cái chết của Lục Dương 5

Chương 1135. Cái chết của Lục Dương 5
Chương 1135: Cái chết của Lục Dương 5
Người dịch: PrimeK
“Đúng vậy, tôi điên rồi, bị các người bức điên rồi. "Âm thanh Lục Thanh lạnh đến bất cận nhân tình, lạnh lùng cười khẽ nói:" Trong mắt các người vĩnh viễn đều là Lục Dương, cái gì cũng để lại cho Lục Dương. Vậy còn tôi?!
Lục Thanh điên cuồng hét: "Tôi là thứ gì?!
Hắn chỉ vào trong góc, ôm lấy thi thể Liêu Tán Hoa, hai mắt trống rỗng giống như mất đi hồn phách Lục Dương, giận dữ quát: "Từ nhỏ đến lớn, các ngươi cũng chỉ nhớ rõ Lục Dương, các ngươi có hay không nhìn qua tôi một cái? Lục Dương sinh nhật có tổ chức tiệc mừng, tôi sinh nhật thì sao? ai nhớ rõ?! đồ chơi là Lục Dương chơi trước, quần áo là Lục Dương mặc trước, ngay cả Tiểu Hoa cũng cho hắn!
“Bốp! "Lại là một phát tát vào mặt Lục Thanh, đánh cho nửa bên mặt hắn sưng lên. Lúc mày lười chơi đùa anh mày đang luyện công, lúc mày ngủ anh mày cũng đang luyện công, lúc mày còn lười trên giường anh mày đã dậy sớm luyện công, lúc mày ở bên ngoài bắt chim sẻ, đào tổ chim anh mày còn đang luyện công!
Lời của Lục phụ vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó, vẻ mặt khiếp sợ của ông cúi đầu, nhìn bàn tay nhuốm máu của Lục Thanh, cùng với... đoản kiếm đang cầm trên tay.
Thanh kiếm này, vốn nên là hôm nay trao đổi với đoản kiếm của hồi môn nhà gái, nhưng mà giờ phút này, nó lại trở thành nhân vật chính, đâm vào trong thân thể Lục phụ.
Máu, chảy đầy tay Lục Thanh.
Rốt cuộc tẩy không đi, một thân tội ác cùng máu tanh kia.
Lục Thanh nhe răng cười, cười đến có chút điên cuồng: "Không, tôi có cố gắng thế nào ông cũng không nhìn thấy. Bởi vì, trong mắt ông chỉ có Lục Dương... Nếu ông không coi tôi là con trai, tôi dựa vào cái gì mà coi ông là cha?! Có phải hay không? Có phải hay không a?!
Tất cả mọi người trong hội trường đều sợ ngây người, bao gồm cả Lục mẫu, tất cả đều ngây ngốc nhìn Lục Thanh một kiếm một kiếm hung hăng đâm vào người cha của mình, một bên đâm, một bên kiệt sức điên cuồng kêu lên: "Ông nói đi!”
Một kiếm, một kiếm, lại một kiếm......
Không ngừng đâm, hung hăng đâm.
Mỗi lần đâm một kiếm, chính là một câu: "Ông nói đi!"
Lục Thanh cười dữ tợn, cười đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Hắn vừa cười, vừa chảy nước mắt.
Không ngừng chảy......
"Không -!!" bà Lục rốt cục tỉnh táo lại, kêu thê lương một tiếng, điên cuồng vọt tới, một tay đem Lục Thanh đẩy ra, cũng ôm lấy chồng của mình. Nhưng mà lúc này ông Lục, đã sớm không còn hơi thở. Mắt của ông ta, vẫn trừng, gắt gao trừng, trong mắt tất cả đều là thần sắc không thể tin. Đến chết ông ta cũng không hiểu, tại sao đứa con trai này lại đột nhiên nổi điên?
Bà Lục chỉ vào mũi Lục Thanh khóc mắng: "Mày điên rồi? Ông ấy là ba mày! Ba mày đấy!!
"Ha ha ha... Ha ha ha ha..." Lục Thanh dùng bàn tay nhuốm đầy máu tươi của cha che mắt, nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau chảy xuống, rốt cuộc không phân biệt được cái nào là máu, cái nào là nước mắt.
……
Nhân tính, thường thường tồn tại một mặt âm u rất đáng sợ.
Khi oán hận đối với một người càng tích càng sâu, một khi bộc phát ra, sẽ biến thành một tên điên triệt để, cũng sẽ biến thành một Ma Quỷ triệt để.
Điên rồi phải không?
Cả thế giới cùng điên rồi!
……
Ngày đó, bị liệt vào thảm án Kiếm Tông, phàm Đệ tử Kiếm Tông, không được nhắc lại chuyện ngày hôm đó.
Ngày đó, máu rửa thành sông. Tất cả mọi người phát rồ hò nhau vây bắt kẻ trước mắt bao người giết chết cha đẻ Lục Thanh, nhưng Lục Thanh triệt để nổi điên đã phá vòng vây còn giết chết thêm 4 người, Ngoài ra, còn có ba người trọng thương, một người trong đó chính là lão già họ Hoàng năm đó ở Kiếm Tông dạy cho 11 Nguyệt Vũ Bộ, hắn bị Lục Thanh đâm bị thương cột sống khiến cả đời bị liệt. Ngoài ra, còn có vô số người bị thương nhẹ......
Mà Lục Thanh cuối cùng khi bị mọi người vây quanh bắt được một đứa bé trai làm con tin, người trong thôn bị ép buộc đành phải đáp ứng thả hắn rời đi. Nhưng sau khi hắn rời đi, cậu bé bị bắt làm con tin kia lại không trở về, sau đó mọi người tìm được thi thể cậu bé ở gần cửa thôn.
Một đao, cắt cổ họng.
Cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí máu lạnh.
Cậu bé chỉ mới bốn tuổi này, cũng là một trong bốn người chết trong tay Lục Thanh ngày hôm đó.
Ngày đó, Lục Dương cũng hoàn toàn mất đi cha mẹ và tình cảm chân thành.
Mẹ của hắn chịu không nổi đả kích, càng là không mặt mũi đối với hương thân, khi tất cả mọi người đi đuổi bắt Lục Thanh lúc, lặng lẽ tự sát...
Ngày đó, hai huynh đệ rốt cục biến thành kẻ thù không chết không thôi.
Ngày đó......
Hết thảy mộng cảnh đều dưới ánh trăng âm trầm, biến mất, thệ huyễn.
……
Có một số việc nhất định trở thành chuyện xưa, có một số người nhất định trở thành cố nhân, có một số con đường nhất định phải đi một mình.
Một số người, một số việc, xông vào cuộc sống, có được, có mất, bi thương của ngày hôm qua, vui vẻ của ngày hôm nay, hỉ nộ ái ố đều phải nhớ kỹ.
Khi tất cả những điều này trở thành ký ức, sẽ để lại gì trong ký ức của chúng ta?
Rất nhiều chuyện, đã qua. Rất nhiều người, rời đi. Trải qua nhiều, tâm liền kiên cường.
Ngoại trừ một thân mệt mỏi bị thương, cũng chỉ còn lại hồi ức.
……
Thời gian thực sự là thứ mạnh mẽ nhất, luôn khiến bạn vô tình rơi lệ đầy mặt. Quay người lại, mới là phát hiện thứ quan trọng nhất đã sớm mất đi.
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, vứt bỏ, sẽ không nhặt lại được nữa......
Giống như một đoạn năm tháng tang thương kia, vỡ nát...... cũng chỉ còn lại không trọn vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận