Nhân Gian Băng Khí

Chương 1141. Trời tối 2

Chương 1141. Trời tối 2
Chương 1141: Trời tối 2
Người dịch: PrimeK
Được rồi, Thiên Táng đã không muốn để ý đến chút an ủi này của Lục Đạo nữa. Cho nên rất dứt khoát quay đầu sang một bên, bĩu môi, rất giống cô vợ bé tức giận.
Một lát sau, thật sự lại cảm thấy nhàm chán như vậy, Thiên Táng liền quay đầu lại, nhìn quyển sổ nhỏ của Lục Đạo, lại gần lầm bầm hỏi: "Ông đang viết cái gì vậy?"
Lục Đạo vừa tiếp tục viết gì đó trên quyển sổ nhỏ, vừa không ngẩng đầu lên nói: "Ghi chép”.
Thiên Táng sững sờ nói: "Ghi chép gì?
Lục Đạo bất đắc dĩ dừng bút, theo bản năng đẩy vành mắt kính trên sống mũi một cái, lúc này mới phát hiện trên sống mũi trống trơn lại không có đeo kính, cũng không biết là bị ném đi lúc nào. Lúc trước đã xảy ra quá nhiều chuyện vẫn không chú ý tới, cũng may độ mắt của hắn kỳ thật cũng không cao, có mang hay không ảnh hưởng cũng không lớn. Nói trắng ra hắn bình thường sở dĩ biết đeo kính, chẳng qua là muốn cho mình nhìn qua có vẻ tri thức một chút mà thôi.
Bàn tay đã giơ lên đổi thành xoa xoa huyệt thái dương, Lục Đạo giải thích: "13 chẳng phải đã nói, người tới nơi này, lúc đi ra ngoài sẽ không có ký ức về nơi này sao.
A! "Thiên Táng đấm tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói:" Hình như có nghe sếp nói qua”.
“... "Lục Đạo lườm cậu một cái, nói chuyện với một tên ngốc quả thật rất vất vả. Tại sao phải giải thích với tên ngốc này?
Lúc này Thiên Táng đã hiểu ra, nói: "Cho nên ông đem tất cả mọi chuyện đã trải qua đều viết ở trên sổ, vạn nhất thật sự quên, cũng có thể xem sổ?"
“Ừ. "Lục Đạo liếc hắn một cái:" Cuối cùng cũng có chút đầu óc”.
Thiên Táng lại chỉ vào quyển sổ trong tay Lục Đạo nói: "Nhưng nếu quyển sổ của ông cũng mất thì sao?"
Lục Đạo xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn không biết từ lúc nào đã viết rất nhiều chữ tiếng Anh, viết đầy cả cánh tay, nhìn qua giống như hình xăm.
Thiên Táng giật mình nói: "Ông viết lúc nào?”
Lục Đạo tức giận nói: "Lúc ngươi không biết”.
“... "Lời này nói rất có đạo lý, nhưng tôi vẫn không biết ông viết lúc nào?
Buông tay áo xuống, Lục Đạo liền không để ý đến hắn nữa, tiếp tục hí hoáy trên sổ ghi chép.
Lục Đạo là người làm việc rất cẩn thận, hiểu được đạo lý trứng gà tuyệt đối không thể bỏ vào một giỏ. Cho nên hắn cũng không đem hi vọng ký thác vào một quyển sổ nho nhỏ, thậm chí tại trên thân thể của mình đều lôi ra làm xuống ghi chép. Ngoài ra, trên quần áo của hắn còn có hai cái cúc áo đặc thù, một cái là camera mini, một cái khác công năng ít hơn một ít, chỉ có công năng ghi âm. Ngoài ra, trong giày của hắn ta cũng có thiết bị tương tự và kính cũng vậy... nhưng không biết kính đã bị mất từ khi nào.
Nếu để cho Thiên Táng biết, ở trên người Lục Đạo mình cất giấu nhiều băng ghi hình, trang bị ghi âm như vậy, phỏng chừng sẽ làm Thiên Táng sợ ngây người.
Thấy Lục Đạo lại không để ý tới chính mình, Thiên Táng nhất thời lại cảm thấy nhàm chán, liền tìm chuyện khác nói: "Này Lục Đạo, lúc trước ông nói có biện pháp để cho chúng ta không bị nướng thành heo, rốt cuộc là biện pháp gì thế?"
“A, cái kia a. "Lục Đạo cũng không ngẩng đầu lên nói:" Có rất nhiều biện pháp, bất quá đơn giản nhất chính là giả thành thần.
Hả? Giả bộ thành thần?
“Ừ, giả bộ thành thần linh. "Lục Đạo vừa viết vừa nói:" Xã hội càng nguyên thủy lạc hậu, đối với sự vật không biết sẽ càng sợ hãi. Ngươi chỉ cần ở trước mặt bọn họ bày ra một chút thần tích mà bọn họ không thể hiểu được, bọn họ sẽ coi ngươi là thần linh.
Thiên Táng kinh ngạc nói: "Ông muốn giả bộ như thế nào ?
Để cho thân thể phát sáng là được. "Lục Đạo vừa nói, vừa ấn một cái vào cổ tay áo," Bốp "một tiếng vang nhỏ, quần áo của hắn thế mà sáng lên.
Đây là...... phát sáng......
Thiên Táng trực tiếp trợn tròn mắt, mơ hồ, đầu óc không đủ dùng.
------------
Đây là...... phát sáng......
Thiên Táng trực tiếp trợn tròn mắt, mơ hồ, đầu óc không đủ dùng.
Tên này, thế mà ở trên quần áo của mình có đèn? Rốt cuộc là đầu óc phát rồ thế nào mới có thể nghĩ ra ý nghĩ nhàm chán cực độ như vậy? Ngươi nghĩ đây là show thời trang à? Lại nói, pin của ngươi giấu ở đâu rồi?!
Lúc này, Lục Đạo lại ấn nút vặn cổ tay áo, “Bốp” một cái, ánh sáng trên quần áo liền biến mất. Trong lúc đó vừa sáng vừa tắt cũng chỉ trong nháy mắt, hẳn là không có người nào chú ý tới nơi này.
Sau đó Lục Đạo ngữ khí lạnh nhạt nói: "Chính là như vậy. Lừa gạt nhân mã trà trộn vào bên trong, kế tiếp chỉ cần dùng đồ ăn dụ dỗ khống chế bọn họ là được.
Thiên Táng mơ hồ nói: "Còn có thể khống chế bọn họ?
Lục Đạo bĩu môi, rất là khinh thường nói: "Lợi ích lớn bao nhiêu có thể mang đến khống chế bấy nhiêu. Đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao? Đồ ăn chúng ta mang tới, cho dù là một khối bánh bích quy nén, đối với đám bán nhân mã cả đời cũng không chạm qua gia vị này mà nói đều là món ngon tiên trân. Chỉ cần cho bọn họ nếm thử một chút, lại cho bọn họ biết những đồ ăn này chỉ có chúng ta mới có thể'biến ra', kế tiếp bọn họ tự nhiên sẽ trở nên nhu thuận lại nghe lời."
Thiên Táng: ⊙ ω⊙
Còn có thể thao tác như vậy? Ôi ông anh của ta lợi hại quá, ông quả thật là thiên tài giả thần giả quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận