Nhân Gian Băng Khí

Chương 1153. Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm 2

Chương 1153. Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm 2
Chương 1153: Còn có thể vui vẻ nói chuyện phiếm 2
Người dịch: PrimeK
“Ta biết. "Hầu Tử gật gật đầu, vẻ mặt không sao cả nói. Cái tên vô tâm vô phế này một chút cũng không quan tâm phía trước có nguy hiểm hay không, dù sao gặp phải nguy hiểm liền khai sát không phải sao?
Lãnh Dạ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho nên, kế hoạch của chúng ta phải sửa lại.
“... "Hầu Tử gãi gãi đầu nói:" Cái đó, chúng ta từng có kế hoạch gì sao?
Lãnh Dạ: ⊙ ω⊙
Mẹ nó, ngươi còn biết nói chuyện phiếm hay không?
“Ngươi, lại đây. "Lãnh Dạ tức giận vẫy tay với hắn.
Hầu Tử hấp tấp lại gần, Lãnh Dạ một tay ôm lấy cổ hắn kéo tới gần, sau đó liền bắt đầu nói thầm cái gọi là kế hoạch.
Từ xa nhìn luồng ánh sáng kia tựa hồ đã cách rất gần, nhưng thời điểm chân chính đi tới, lại phảng phất như ảo ảnh, đi như thế nào cũng không tới. Ít nhất Lãnh Dạ và Hầu Tử đi suốt một đêm vẫn chưa tới điểm cuối cùng, mà một đêm này, thế giới bên ngoài đã sớm long trời lở đất.
Đối với thổ dân sinh hoạt ở thế giới này nhóm mà nói, có thể đã sớm thói quen như vậy ngày đêm chiến tranh cùng chém giết. Nhưng đối với những người từ bên ngoài đến mà nói, nơi này hết thảy đều tràn ngập đủ loại nguy hiểm. Những mối nguy hiểm này đến từ những người bản địa sống ở đây, những người đến như họ và... ban đêm thuộc về nơi này.
Khi màn đêm buông xuống một khắc kia, khi thị giác bị đêm tối triệt để tước đoạt, đối mặt với quái vật như thủy triều dâng tới, người cường đại hơn nữa đều trở nên bó tay không biện pháp. Vẻn vẹn chỉ là một đêm, cũng đã có vô số người ở trong màn đêm bị biển quái vật mênh mông đại dương bao phủ, cho đến ngay cả một bộ hoàn chỉnh hài cốt cũng không thể lưu lại.
Đêm nay, khắp nơi đều đánh cho long trời lở đất, giết đến máu chảy thành sông. Có bao nhiêu người chôn xương nơi đây, rốt cuộc không thể trở về thế giới mặt đất thuộc về mình?
Vẻn vẹn chỉ là một đêm, người từ bên ngoài cũng đã chết trận tám chín phần, may mắn còn sống sót rất ít người cũng là nơm nớp lo sợ cố gắng trốn tránh tốt, chỉ chờ đợi thời khắc bình minh đến.
Rốt cục, ở trong vô số người kiễng chân chờ mong, bầu trời rốt cục xuất hiện một tia phù quang.
Đó có lẽ chính là gánh vác hy vọng sinh tồn của mọi người.
Bọn họ chưa từng ý thức được, đêm tối, hóa ra cũng có thể đẫm máu như vậy, điên cuồng như vậy.
Đêm nay, quá dài.
……
Khi mặt trời bắt đầu hơi sáng, các sinh vật đến từ lòng đất liền điên cuồng thối lui như thủy triều, lưu lại chỉ có các chiến trường hoang tàn trước mắt, cùng với vô số thi thể.
Trải qua cả đêm điên cuồng chém giết đám thổ dân cao hứng bừng bừng thu thập thi thể sinh vật dưới lòng đất, đó là thu hoạch bọn họ chiến đấu cả đêm. Tuy rằng chính bọn họ cũng tổn thất không ít người, hơn nữa những tộc nhân chết đi này ngay cả thi thể cũng bị mang đi, nhưng trên mặt bọn họ lại không nhìn thấy nửa phần bi sắc nặng nề.
Cuộc sống như vậy, bọn họ đã sớm quen rồi.
Thói quen chiến tranh, thói quen tử vong, ngay cả tâm cũng đã trở nên tê liệt, không bao giờ có một tia rung động nữa. Mặc dù thân nhân của mình chết ở trước mắt của mình, thậm chí là bị người gặm đến hoàn toàn thay đổi, bọn họ cũng sẽ không có một tia xúc động.
Bởi vì thứ tình cảm này, đối với thế giới này mà nói là dư thừa. Họ không cần cảm xúc, không cần đau buồn, chỉ cần lấp đầy dạ dày, hoặc... được lấp đầy bởi người khác.
Thế giới lạnh lùng, cũng chỉ còn lại có sống chết lặng.
Được chăng hay chớ.
Một tia ánh sáng nhạt, chậm rãi trở nên sáng ngời, cho đến đem toàn bộ thiên địa đều chiếu đến một mảnh trắng xóa.
Trời, cuối cùng cũng sáng.
……
Dawell trốn trong nơi tụ tập người sói đã một đêm không ngủ, mang theo một đôi vành mắt thâm quầng trong lòng run sợ chịu đựng đến bình minh. Mà bên cạnh Tiểu Bạch lại vô tâm vô phế vẫn đang phù phù ngủ say, mà ngay cả bên ngoài cả đêm chém giết tiếng đều không thể đem nó bừng tỉnh. Không thể không nói, trái tim của Tiểu Bạch tổ tông thật sự rất lớn a.
Cũng may người sói tụ tập rốt cục ngăn được một đêm tập kích này, lúc này bên ngoài lại trở nên huyên náo. Chém giết cả đêm người đã kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại trong tộc ngủ nghỉ ngơi, mà nghỉ ngơi một đêm lang nhân cũng đã đứng lên, từng cái hưng phấn đem thi thể chồng chất như núi kéo trở về, đơn giản xử lý làm lương thực dự trữ.
Thức ăn và nước uống là nguồn tài nguyên luôn khan hiếm trong thế giới ngầm này.
Nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời bên ngoài, Dawell nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch.
Khò khó...... Khò khò...... "Tiểu Bạch tổ tông vẫn ngủ ngon lành như trước.
... "Dawell đau đầu nói:" Chúng ta khi nào thì có thể đi ?
Khò khó...... Khò khò
Dawell thở dài: "Cũng không biết bọn đại ca thế nào rồi.
Tiểu Bạch tiếng ngáy đột nhiên dừng lại, nửa mở nửa khép mở mắt, còn ngái ngủ nhìn Dawell một cái, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt lại, đáng ghét tiếng ngáy lại một lần nữa vang lên.
Sắc mặt Dawell lúc ấy liền đen, con chó chết này căn bản là giả bộ ngủ!
Khò khó...... Khò khò "Trong huyệt động, tiếng ngáy liên tiếp vang lên. Mà Dawell cũng là vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó! Con chó chết này còn giả nghiện?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận