Nhân Gian Băng Khí

Chương 1167. Thang máy và quái vật

Chương 1167. Thang máy và quái vật
Chương 1167: Thang máy và quái vật
Người dịch: PrimeK
Đường ống dẫn vàng này cũng không biết kéo dài bao nhiêu km, đến nơi này rốt cục tìm được một đầu cuối cùng. Chỗ cuối cùng của đầu này, ống vàng không còn thẳng tắp nữa, mà là xoay một vòng xuống phía dưới, sau đó phía dưới là một cái hố hình vuông lõm sâu.
Lãnh Dạ không biết cái ống vàng này và cái hố này rốt cuộc dùng để làm gì, dù sao nơi này khắp nơi đều là kỳ quái, cũng không quan tâm nhiều nữa.
Sau khi rời khỏi ống vàng và hố lõm, Lãnh Dạ lại nhìn về phía trước hành lang. Đáng tiếc phía trước một mảnh sương mù mênh mông, làm sao cũng nhìn không rõ lắm, cũng không biết hành lang này có phải cũng đến cuối cùng hay không.
...............
Do dự một lát, Lãnh Dạ cuối cùng vẫn giơ súng lên chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh của hắn cũng dần dần bị sương mù lượn lờ này thôn phệ.
Đi được mấy chục bước, Lãnh Dạ quay đầu lại nhìn, phía sau đã là một mảnh sương mù, cái ống dẫn vàng kia đã không nhìn thấy. Không do dự nhiều, hắn lại tiếp tục đi về phía trước. Ước chừng lại đi hơn 20 bước, phía trước mơ hồ xuất hiện một bức tường.
Lãnh Dạ sửng sốt một chút, vội vàng bước nhanh tới gần.
Nhưng mà bởi vì cái gọi là sợ cái gì liền tới cái đó, khi Lãnh Dạ đi tới trước tường, mới phát hiện chắn ở phía trước thật sự là một bức tường kim loại. Bốn phương là tường kim loại cực lớn chắn ngang ở trên đường, nơi này, liền biến thành một con đường chết.
Lãnh Dạ vẻ mặt đau khổ, hận không thể cho mình một bạt tai. Trực giác mách hắn nên đi về bên phải tại sao phải đi về bên trái chứ? Nhìn xem, đoạn đường này toàn bộ uổng phí đi rồi.
Tê liệt, giờ khắc này hắn muốn mắng chửi người biết bao nhiêu.
Lãnh Dạ căm tức giơ báng súng hung hăng đập vào tường kim loại, nhất thời phát ra một trận “Uỵch”nặng nề. Nhưng âm thanh này rơi vào trong tai Lãnh Dạ, hắn cũng không khỏi ngẩn ra.
Cũng cùng lúc đó, bức tường kim loại chắn ở phía trước đột nhiên không tiếng động dời sang hai bên, giống như cửa thang máy tự động mở ra hai bên. Đồng thời khi "cửa" mở ra, một cỗ mùi hôi gay mũi cũng xông vào mũi.
Mùi vị gay mũi này đánh sâu vào Lãnh Dạ muốn nôn mửa, hắn vội vàng đưa tay ra trước mũi dùng sức quạt, giống như đang xua đuổi những mùi vị này, nhưng tựa hồ không có tác dụng gì.
Mà bức tường kim loại này -- hoặc là nói sau khi cánh cửa này mở ra, phía sau liền lộ ra một không gian phong bế. Tựa như một cái thang máy, sau khi cửa mở ra bên trong là một cái hộp khép kín, bất quá cái hộp trước mặt này lại lớn hơn thang máy rất nhiều.
Lãnh Dạ đứng tại chỗ không lập tức đi vào, nhưng thần sắc lại có chút ngưng trọng. Hắn càng nhìn cái hộp này, cảm giác càng giống như một cái thang máy. Hộp, cửa đóng kín...... Có cần sơn trại như vậy không?
Sau đó hắn lại nhìn nhìn mặt đất, cũng là kim loại đúc thành trên sàn nhà có rất nhiều dấu vết màu đen kéo qua, đó là máu khô sau lưu lại, đều đã biến thành màu đen.
Do dự một chút, Lãnh Dạ vẫn giơ súng, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong "thang máy" này, sau đó cẩn thận quan sát một vòng, hắn phát hiện trên mấy mặt vách tường của "thang máy" lại còn có mấy vết xước thật sâu, giống như là vũ khí sắc bén gì đó dùng sức rạch qua vách tường kim loại trên tường. Bất quá lại cẩn thận quan sát một hồi về sau, hắn liền xác định đây không phải là dấu vết vũ khí lưu lại, mà là dấu vết móng vuốt sinh vật không biết nào đó lưu lại
Trên vách tường từng đạo vết móng vuốt xé rách, hơn nữa trên sàn nhà những vết máu kia kéo lê, trong nháy mắt này, Lãnh Dạ không hiểu sinh ra một cỗ dự cảm không rõ, trực giác nói cho hắn biết, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng đang lúc hắn chuẩn bị xoay người rời đi, cánh cửa phía sau vốn đã mở ra lại đột nhiên im hơi lặng tiếng đóng lại.
Lãnh Dạ lại càng hoảng sợ, nhảy mạnh tới cạnh cửa dùng sức đập.
Đúng lúc này, "cái hộp" này cũng đột nhiên động đậy. Nó đột nhiên run rẩy một cái, sau đó cảm giác hướng phương hướng nào đó đột nhiên vận động, Lãnh Dạ cảm giác mình tựa như đứng ở trên một đoàn xe lửa, mà đoàn xe lửa này trong thời gian nửa giây đột nhiên tăng tốc, hắn bất ngờ không kịp đề phòng cả người lui về phía sau một bước mới có thể đứng vững, mà sắc mặt của hắn cũng là trở nên có vài phần khó coi.
Bởi vì hắn phát hiện cái "hộp" này quả thật chính là một cái "thang máy", bất quá không phải loại di động lên xuống, mà là đang di chuyển. Hiện tại hắn đã bị nhốt ở bên trong, cũng không biết sẽ bị mang đi nơi nào.
Ngay khi Lãnh Dạ đang suy nghĩ nên thoát khốn như thế nào, bỗng nhiên, bên ngoài "thang máy" truyền đến một âm thanh rất nhỏ, kỳ quái, nghe giống như là tiếng móng tay cào bảng đen phát ra chói tai.
Âm thanh này tuy rằng rất nhẹ, nhẹ đến yếu không thể nghe thấy. Nhưng Lãnh Dạ lại nghe thấy, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, ngẩng mặt lên nhìn phía trên!
"Xẹt! –" cái âm thanh quái dị này lại xuất hiện, trở nên càng thêm rõ ràng, hơn nữa âm thanh cũng so với vừa rồi càng bén nhọn. Nghe chói tai như có người dùng dao cắt kim loại.
Lãnh Dạ lập tức nâng súng lên, nhìn lên đỉnh, thần sắc trở nên ngưng trọng dị thường. Hắn không biết âm thanh này là thứ gì phát ra, nhưng tóm lại trong lòng có loại dự cảm rất bất an.
Xẹt! Xẹt!
Xoẹt!!!!
Trong chốc lát, lại là liên tiếp hai âm thanh vật bén nhọn cào kim loại trước sau truyền ra. Chỉ là Lãnh Dạ đến bây giờ cũng không biết âm thanh này từ đâu tới. Bất quá khi hắn khóe mắt dư quang trong lúc vô tình thoáng nhìn những vết móng vuốt trên vách tường kim loại, bỗng dưng thần sắc trì trệ, tiếp theo ánh mắt hơi ngưng tụ, đồng tử không tự chủ được chậm rãi mở rộng lên...
Mẹ nó...... Không phải chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận