Nhân Gian Băng Khí

Chương 1181. Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa 2

Chương 1181. Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa 2
Chương 1181: Tiểu Bạch tức giận kinh thiên động địa 2
Người dịch: PrimeK
Nhưng mà quái vật kia lại ngay cả nhìn cũng không nhìn nó một cái, tiếp tục gặm cắn trong miệng. Có thể ở trong mắt nó, đầu lĩnh người sói là thuộc loại thức ăn không ngon, cho nên lười phí khí lực giết chết nó.
Bất quá nó không để ý tới Tiểu Bạch đối với nó cảm thấy vô cùng hứng thú.
Tiểu Bạch lần nữa vươn móng vuốt nhỏ chọc chọc chân trước quái vật, kêu lên: "Y ô nha?!
Quái vật liếc nó một cái, hăng hái đem đầu gạt qua một bên đi ý bảo biến đi, sau đó tiếp tục "Ca ba ca ba"...
Tiểu Bạch hai mắt híp lại, thoạt nhìn như là đang cười, bộ dáng rất là đáng yêu. Nhưng nếu người quen thuộc nó nhìn thấy nó nheo mắt, nhất định sẽ sợ tới mức xoay người bỏ chạy, bởi vì điều đó đại biểu cho tổ tông Tiểu Bạch tức giận.
Tiểu Bạch tức giận, kinh thiên động địa. Mà hành động kế tiếp của Tiểu Bạch mặc dù không đến mức kinh thiên động địa, nhưng vẫn làm cho đầu sói cả kinh đến tròng mắt rơi đầy đất.
Chỉ thấy nó đột nhiên nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi lủi đến trên đầu quái vật, sau đó vung lên móng vuốt nhỏ, hung hăng vung một móng vuốt về phía mặt quái vật.
Tuy rằng chút khí lực này của nó đối với quái vật mà nói không đau không ngứa, nhưng móng vuốt sắc bén của nó lại xé ra vài vết máu rất sâu trên mặt quái vật.
"Hống!!" quái vật nổi giận, trừng lên con mắt to đèn lồng, phẫn nộ cuồng rống một tiếng, mở ra cái miệng to như chậu máu, hướng Tiểu Bạch cắn tới.
Một ngụm này bị Tiểu Bạch dùng tốc độ và linh hoạt vô cùng nhanh nhẹn né tránh, cũng làm cho đầu lĩnh người sói phía sau kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Gặp qua tìm đường chết, cũng chưa thấy qua ai gấp gáp muốn chết như vậy!
Đầu lĩnh người sóiđều muốn khóc, không kịp nghĩ nhiều, nó cũng chỉ có thể cắn chặt răng ra sức xông lên, cùng quái vật này đánh thành một đoàn.
Kế tiếp liền xuất hiện một màn rất thú vị, quái vật căn bản không muốn phản ứng với đầu lĩnh người sói, chỉ một lòng đuổi giết Tiểu Bạch, nhưng người sói lại gắt gao quấn lấy nó, thật sự muốn chính diện làm việc với nó. Còn Tiểu Bạch thì sao? Thân thể khéo léo vô cùng linh hoạt, luôn nhẹ nhàng thoải mái tránh thoát một kích trí mạng của quái vật, sau đó thừa dịp quái vật cùng đầu lĩnh người sói đánh nhau, thường thường đánh lén một phen. Chỉ chốc lát sau, quái vật liền một thân vết thương chồng chất -- tất cả đều là Tiểu Bạch ban tặng. Đây là do Tiểu Bạch không động sát tâm, nếu không nó đã sớm đào ra mấy cái lỗ trên người quái vật rồi.
Hiển nhiên, Tiểu Bạch đối với trò chơi này rất hài lòng cũng rất vui vẻ, trong hành lang ngoại trừ tiếng gào thét của quái vật, nhiều nhất chính là tiếng cười "khanh khách khanh khách" của Tiểu Bạch.
Đương nhiên, đầu lĩnh người sói cũng không khá hơn chút nào. Dưới tình huống hình thể, sức mạnh không đúng của bản thân, nó còn phải đảm đương vai trò khiên thịt, hấp dẫn hỏa lực của đối phương, kết quả có thể tưởng tượng được.
Trận này không giải thích được đánh nhau ước chừng đánh hơn nửa giờ, mà Lâm Tiêu vẫn quan sát Tiểu Bạch cũng hứng thú thưởng thức hơn nửa giờ. Tiểu Bạch thích gây họa, năng lực có thể gây sức ép lại một lần nữa đổi mới nhận thức của hắn đối với nhóc tỳ này.
Lại qua ước chừng một giờ sau......
Trong hành lang kim loại tĩnh mịch, một con cự thú người đầy vết thương nghẹn khuất tập tễnh đi tới. Trên tấm lưng rộng thùng thình của nó, Tiểu Bạch thích ý duỗi lưng. Mà đầu sói cũng khập khiễng đi ở bên cạnh quái vật, thỉnh thoảng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tiểu Bạch tùy ý lăn lộn chơi đùa trên lưng quái vật một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Bất quá ý đồ của nó lại bị quái vật rất nhanh nhận ra, nó đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hung ác hung hăng trừng về phía đầu lĩnh người sói, giống như đang nói: Ngươi cút cho ta, muốn ông mày cõng ngươi? Không có cửa đâu!
Đầu lĩnh người sói tính toán một chút chính mình cùng quái vật thực lực so sánh, phát hiện tại dưới tình huống không có Tiểu Bạch hỗ trợ, nó cùng quái vật đánh nhau, tỷ lệ thắng cơ hồ là 0. Bất đắc dĩ, đầu lĩnh người sói đành phải phẫn nộ thu hồi tầm mắt, tiếp tục khập khiễng đi đường.
“Y nha ô~! "Tiểu Bạch ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu cự thú mới nhập bọn, móng vuốt nhỏ duỗi về phía trước, ra lệnh cho cự thú dưới thân.
Cự thú bất mãn lắc lắc đầu, từ trong lỗ mũi thật lớn phun ra một cỗ khí thể tanh hôi, đảo mắt xem thường bước đi vẫn chậm rì rì đi tới.
Tiểu Bạch mất hứng vỗ vỗ đầu cự thú, móng vuốt nhỏ lại duỗi về phía trước, ra lệnh: "Y nha ô!”
Cự thú vẫn lắc lắc cái đầu to lớn như trước, vẻ mặt viết "Không vui".
“Bốp! "Tiểu Bạch vỗ mạnh một móng lên đầu cự thú, lại duỗi về phía trước:" Y nha ô!!”
Cự thú dứt khoát quay đầu sang một bên, cứng cổ, có chút phản nghịch.
Đầu lĩnh người sói khập khiễng đi theo phía sau nhún vai kéo khuôn mặt, mắt trông mong nhìn trao đổi giữa một cẩu một thú này, ánh mắt rơi về phía lưng rộng lớn của cự thú, con ngươi trở mình xoay tròn, cũng không biết nghĩ ra chủ ý gì.
Một con chó, một con sói, một con thú khổng lồ cứ như vậy hợp thành một đội ngũ tạm thời, chậm rãi tiến về phía trước trong hành lang dài dường như không đi đến cuối này.
Không lâu sau, cự thú ngừng lại, hai mắt hơi nheo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào một con quái vật mới xuất hiện chắn trên con đường phía trước. Đầu lĩnh người sói đi theo phía sau cũng là bộ lông trên lưng dựng thẳng lên, chậm rãi hé miệng, hướng về phía con quái vật phía trước thấp giọng rống lên.
Không giống với hai người này, Tiểu Bạch hai mắt sáng ngời, khóe miệng chậm rãi nhếch lên độ cong.
Sau đó......
Bùm! Nằm xuống!
Các loại tiếng đánh nhau, tiếng gầm rú, tiếng thảm thiết lại vang lên trong hành lang kim loại u tĩnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận