Nhân Gian Băng Khí

Chương 1197. Ta chính là bán thịt yêu quái 2

Chương 1197. Ta chính là bán thịt yêu quái 2
Chương 1197: Ta chính là bán thịt yêu quái 2
Người dịch: PrimeK
Người đàn ông trung niên thu hồi hộ chiếu cùng thẻ phòng, chiếu theo phương hướng nhân viên tiếp tân chỉ đi tới cửa thang máy, sau đó ngồi thang máy ngắm cảnh một đường thẳng lên tới tầng 15.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, sau khi người đàn ông trung niên bước ra khỏi thang máy, đối chiếu số phòng đánh dấu trên thẻ phòng, nhìn hướng dẫn trên tường đối diện một chút. Phòng của hắn số là 1531, trên tường chỉ hướng đi về bên phải, nhưng người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua lại xoay người hướng bên trái.
Cả một tầng cao ốc tựa như mê cung, thỉnh thoảng phun ra một ngã rẽ. Trên hành lang cũng trải một tầng thảm lông nhung, giẫm lên không phát ra nửa điểm âm thanh. Cả tầng tầng cũng đều im ắng, yên tĩnh đến quỷ dị.
Người đàn ông trung niên thẳng tắp đi đến cuối hành lang, đây lại là một ngã rẽ hình chữ T. Người đàn ông trung niên không do dự trực tiếp hướng bên phải đi đến, một đường đi tới chỗ hành lang cuối cùng một gian cửa phòng. Dừng một chút, cảm ứng một chút bốn phía không có người giám thị, mới vươn tay ấn chuông cửa.
Leng keng!......
Một hồi thanh thúy tiếng vang, không đợi bao lâu, cánh cửa này "Rắc" một tiếng nhẹ nhàng mở ra lộ ra một cái khe cửa, khe cửa phía sau lộ ra nửa tấm...... Ách, trang điểm đậm mặt. Khuôn mặt này thoạt nhìn rất không ổn, bộ dáng hơn 30 tuổi, phấn nền thật dày. Bóng mắt nồng đậm, trên môi cùng lỗ mũi đều đeo khuyên tai, hơn nữa kiểu tóc xù xanh, hoàn toàn nhìn không ra là nam hay là nữ. Người đàn ông trung niên chỉ nhìn thoáng qua, lông mày liền không kìm lòng được nhảy dựng.
Người con gái phía sau cửa nhìn thấy người đàn ông trung niên, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi cười rộ lên, hắng giọng quái dị nói: "Hắc, Man, muốn phục vụ đặc biệt sao?"
Người đàn ông trung niên ánh mắt không tự chủ được rơi cái yết hầu của "Nữ tính" này, nơi đó một cái yết hầu cao cao nhô lên làm sao đều che giấu không được đây là trai giả gái
Người con gái phía sau cửa không thèm để ý đến "sơ hở" trong cổ họng của mình, cho hắn một ánh mắt oán trách, tiếp tục dùng thanh tuyến âm dương quái khí nũng nịu chết người kia nói: "Cho nên mới là phục vụ'đặc biệt'" Cô ta cố ý cắn hai chữ "đặc biệt" rất nặng, hai con mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với hắn.
Dưới ánh mắt công kích không kiêng nể gì cùng sóng âm làm bộ làm tịch kia, người đàn ông trung niên cũng không thể không bại lui xuống. Than nhẹ một hơi, lãnh đạm nói: "Ngươi ra ngoài như vậy, không sợ sẽ buồn nôn chết người sao? Lãnh Dạ”.
Lãnh Dạ, tựa hồ cũng không thèm để ý thân phận của mình bị người trước mặt nhìn thấu, vẫn dùng âm thanh nũng nịu chết người kia nói: "Excuse Me,anh có phải thấy tôi xinh đẹp nên hiểu lầm gì không?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày nói: "Có thể nói chuyện bình thường một chút không?
“Không thể. "Lãnh Dạ thở dài, khổ não "nói:" Con người của tôi chính là mỹ lệ yêu diễm, làm mê chết chết mệt ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ, nam nữ, già trẻ đều thích hợp......
“... "Người đàn ông trung niên phát hiện mình đã không thể vui vẻ nói chuyện với hắn nữa.
.........
Liếc mắt nhìn phía sau nửa cánh cửa bị Lãnh Dạ dùng thân thể ngăn trở, lại hỏi: "Bọn họ đâu?"
Lãnh Dạ "kinh ngạc" hỏi ngược lại: "Ai?" sau đó rất khoa trương nhìn trái nhìn phải: "Nơi này còn có người khác sao?"
“……”
Khụ khụ. "Bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm, Lãnh Dạ không thể không bại trận, ho khan hai tiếng nói:" Cái kia...... trước đối ám hiệu.
“... "Người đàn ông trung niên nheo mắt. Mẹ nó, ám hiệu gì gì đó, không ai nói với hắn được không? Quỷ mới biết mật mã là gì?
“Khụ khụ. "Lãnh Dạ hảo tâm" nhắc nhở "nói:" Ám hiệu là: Tôi hỏi trước 'Cần phục vụ đặc thù sao?' Anh lại hỏi 'Mất bao nhiêu tiền?' Tôi nói 'Một trăm.' Anh đã nói 'Quá rẻ cho thêm một trăm nữa.' Tôi nói 'Cái này không được, có luật lệ rồi. Trừ phi anh thừa nhận tôi rất đẹp.' Anh nói 'Vậy vẫn là thêm hai trăm đi.' Tôi nói 'OK!' Sau đó cho tôi ba trăm, tôi liền dẫn anh vào phòng. Thế nào, nhớ kỹ không?
Nếu ánh mắt có thể giết chết người, Lãnh Dạ đại khái đã bị người đàn ông trung niên giết chết vô số lần rồi. Mẹ nó, đây là ám hiệu? Rõ ràng là anh tự tiêu khiển tự vui tạm thời nghĩ ra có được không!
Thấy người đàn ông trung niên không trả lời, Lãnh Dạ thúc giục: "Nhớ chưa? Vậy bắt đầu thôi. Khụ..." hắng giọng, Lãnh Dạ dùng giọng nũng nịu làm cho người ta rét lạnh nói: "Hi, MAN, có cần phục vụ đặc biệt không?"
“……”
Người đàn ông trung niên còn chưa có động tác gì, phía sau nửa cánh cửa bị Lãnh Dạ chặn lại bỗng nhiên vươn ra một bàn tay trắng nõn, cầm lấy cổ áo Lãnh Dạ, mạnh mẽ ném hắn về phía sau. Lãnh Dạ trong một tiếng kêu thảm, ùng ục lăn vào trong phòng.
Mà lúc này, phía sau nửa cánh cửa khép hờ kia đi ra một người con gái da trắng dáng người đường cong hoàn mỹ khác.
Người đàn ông trung niên nhìn một chút mặt người con gái da trắng này, tầm mắt lại rơi vào hai khẩu súng lục trong tay cô, dừng một chút, hỏi: "Hoàng Hậu?"
Người phụ nữ da trắng gật đầu, nghiêng nửa người, ý bảo đi vào.
Khác với cách ăn mặc đầy sơ hở của Lãnh Dạ... Đương nhiên, Lãnh Dạ thật ra là cố ý ăn mặc như vậy, dù sao người hắn phát hiện cũng là quái vật mà. Mà Hoàng Hậu thì không giống, trang phục của cô thật sự rất khó nhìn ra sơ hở, ít nhất người đàn ông trung niên trước mặt nhìn nhiều hơn vài lần, cũng không nhận ra, người con gái da trắng này đúng là Hoàng Hậu. Cái khác không nói, chỉ riêng loại kỹ xảo dịch dung hoàn toàn thay đổi màu da này cũng đã cho thấy thuật dịch dung của Hoàng Hậu rất cao siêu.
Đóng cửa phòng, Hoàng Hậu dẫn hắn vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận