Nhân Gian Băng Khí

Chương 1202. Tài xế không nhân quyền

Chương 1202. Tài xế không nhân quyền
Chương 1202: Tài xế không nhân quyền
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ đem đống súng ông trong tay xuống, nhịn không được thở dài, quay đầu rất là bất đắc dĩ nói: "Hầu Tử, ngươi không thể đóng lại cái miệng kia sao?"
“Hả? "Hầu Tử ngẩn người, có chút không rõ nguyên do.
Lãnh Dạ Đan chỉ xoa xoa huyệt Thái Dương, buồn rầu nói: "Từ lúc lên xe, chỉ có một con ruồi 'ong ong ong', làm cho ta đau đầu.
“Ruồi? "Hầu Tử chỉ vào mũi mình:" Ta?”
"Yes, you are a fly!" Lãnh Dạ chỉ chỉ Hầu Tử, ác ý dùng tiếng Anh lặp lại.
“...... "Hầu Tử trợn trắng mắt, dùng tiếng Long quốc nửa đời không quen tức giận đáp:" Nếu ta là ruồi bọ, vậy ngươi nhất định là đống phân.
“Phốc...... "Vịt Bầu nhịn không được cười ra tiếng.
Lãnh Dạ tức giận vỗ đầu Vịt Bầu một cái, ném khẩu súng lục vừa mới lắp xong trong tay qua nói: "Cầm đi!”
“A? "Vịt Bầu luống cuống tay chân tiếp nhận súng, không khỏi ngẩn người.
A cái rắm, cầm lấy phòng thân.
“À À. "Vịt Bầu gật gật đầu, tràn đầy vui sướng lật qua lật lại nhìn vài lần mới thu lại, cảm kích nói:" Cảm ơn anh Lãnh Dạ”.
Không cần cảm ơn, ai bảo Lãnh Dạ là anh của mày. "Dừng một chút, Lãnh Dạ còn nói thêm:" Đúng rồi Vịt Bầu, anh phải kiểm tra mày một chút”
Vịt Bầu ngẩn người: "Kiểm tra cái gì?”
Có biết anh vừa mới đưa cho mày loại súng gì không?
“... "Vấn đề này, phải trả lời thế nào đây? Vịt Bầu cố gắng suy nghĩ một chút, không xác định nói: "54?
“... "Lãnh Dạ đen mặt ngay tại chỗ.
“92?”
Mặt Lãnh Dạ càng đen hơn, ngang với đáy nồi.
Colt? YP? Glock?......
Lãnh Dạ nhịn không được mắng một câu, "Mày đoán đấy hả?! PPK - E cũng không nhận ra sao?”
Con Vịt Bầu "Ồ" một câu thật dài, "Thì ra là PPK!"
Thì ra là...... là PPK......?
Ngữ khí hời hợt này là cái quỷ gì?! Vì sao sau khi nghe xong tự nhiên có loại xúc động muốn đánh người?
Lãnh Dạ không ngừng dò hỏi: "Vậy đặc điểm của PPK là gì?
“Đặc điểm? "Vịt Bầu lại ngẩn người, suy nghĩ nửa ngày......
Lãnh Dạ vỗ vỗ trán, được rồi, tên này căn bản ngay cả PPK là cái gì cũng không biết. Giơ ngón tay cái lên, Lãnh Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: "Con vịt, mày thật con mẹ nó là ngu thật đấy. Thật sự, con mẹ nó, mày quá trâu, PPK cũng không biết?
Vịt Bầu gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ là nghe quen tai, không nhớ đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Lãnh Dạ thiếu chút nữa phun ra máu: "Con hàng nhà mày, quả nhiên là cực phẩm gà mờ, súng ống cơ bản, tính năng cũng không biết?!"
“Ai nói. "Vịt Bầu không cam lòng yếu thế phản bác:" Sản xuất trong nước em biết ngay. Nước ngoài...... tốt xấu gì em cũng là một người yêu nước thâm niên, phải ủng hộ hàng nội địa.
Yêu đất nước của ông nội nhà mày! Mang giày là giày Nike, ngay cả tóc cũng nhuộm vàng. Từ đầu đến chân anh có điểm nào trong nước?
"Em," Vịt Bầu chỉ vào mũi mình và nói, "Mặc dù bề ngoài cơ thể em đã được bao phủ bởi hàng hiệu, nhưng bên trong vẫn là hàng nội địa thuần khiết. Tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm và nguyên chất."
“Phốc! "Dawell phía sau nhịn không được cười ra tiếng.
Lãnh Dạ hung hăng trừng mắt liếc Dawell một cái, nổi giận đùng đùng hỏi: "Dawell, nói cho anh biết PPK có đặc điểm gì!"
“Hả? "Dawell sửng sốt một chút. Hắn chỉ là nhịn không được cười ra tiếng mà thôi, sao lại chọc giận vào người chứ?
Dawell chớp đôi mắt nhỏ vô tội, ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Hầu Tử bên cạnh. Và Hầu Tử chỉ cười toe toét với hắn và không có ý định giúp anh ta bất cứ điều gì. Về phần hai người phía sau...... vẫn là quên đi.
Dawell rất là bất đắc dĩ nhớ lại một phen, sau đó êm tai nói: "Ách... PPK, đường kính 7,65, băng đạn bảy phát, tục xưng'Chưởng tâm lôi','súng Đặc công ', tầm bắn hữu hiệu 50 mét. Khuyết điểm làdung lượng băng đạn ít, tầm bắn ngắn. Ưu điểm là tạo hình khéo léo dễ dàng mang theo, hơn nữa lực giật nhỏ, độ chính xác cao, tương đối thích hợp cho người mới dùng."
Sau khi nói xong, Dawell còn cẩn thận nhìn Lãnh Dạ một cái, vẻ mặt thấp thỏm.
Lãnh Dạ sau khi nghe xong trầm mặc nửa ngày, sau đó thở dài thật sâu, gật đầu nói: "Ừ, học thuộc thật không tệ, một chữ cũng không sai. Nhưng đánh trận cũng không phải học thuộc lòng, có muốn cho cậu điểm A không?!"
Hả?
Lãnh Dạ Ngữ trọng tâm giáo dục nói: "Dawell, nhớ kỹ, tri thức súng ống cũng không phải là để dựa vào, nó càng cần chính là trí nhớ thân thể chứu không phải là thuộc làu làu. Hiểu không? Mỗi loại súng khác nhau thì độ chuẩn xác tầm bắn, lực giật, dung lượng băng đạn cũng không giống nhau. Mày nhất định phải làm được vừa cầm trên tay liền lập tức biết hết thảy số liệu của cây súng này, như vậy mới lợi dụng nó ở mức độ lớn nhất. Tựa như có một số súng lục tầm bắn lớn nhất chỉ có 50 mét, mà có một số súng lục tầm bắn lớn nhất có thể đạt tới trên trăm mét, ngươi cầm súng 50 mét súng đi bắn người ngoài trăm mét, người ta đứng bất động thfi mày cũng đều bắn không đúng. Còn có dung lượng băng đạn Cũng rất trọng yếu, mày phải thời khắc tính toán súng của mình bên trong còn dư lại mấy viên đạn, đừng chờ bắn hết đạn mới nhớ tới đổi băng đạn, trên chiến trường thời gian chính là sinh mệnh hiểu không. Cho nên những thứ này đều là dựa vào bình thường huấn luyện cùng tận khả năng tiếp xúc mỗi một loại súng, đem chúng nó nhiều lần tháo rời, lắp ráp, xạ kích, dùng thân thể của ngươi đi nhớ kỹ tính năng của chúng........
Lãnh Dạ hung hăng trừng mắt nhìn Vịt Bầu đang mím môi cười trộm một cái, nói: "Dawell ít nhất còn học thuộc còn mày thì sao?!
Vịt Bầu mếu máo nói: "Vậy anh hỏi súng nội địa đi, em nhất định cũng có thể nói ra.
Lãnh Dạ lại từ trong túi súng móc ra một khẩu Ozi, hướng về phía Vịt Bầu giơ lên, hỏi: "Đây là súng gì?"
Vịt Bầu vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn Lãnh Dạ. Chỉ liếc mắt một cái đã thiếu chút nữa đem con ngươi của hắn trừng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận