Nhân Gian Băng Khí

Chương 1204. Chiến dịch sa mạc

Chương 1204. Chiến dịch sa mạc
Chương 1204: Chiến dịch sa mạc
Người dịch: PrimeK
May mắn là dọc theo con đường này đều là gió êm sóng lặng, không có người nào chạy đến ngăn cản bọn họ. Cái này phải quy công lao cho đám hacker bên Cuồng Triều, sau khi quyết định rạng sáng xuất phát, bọn họ liền dẫn đầu cùng khu 97 bên này đánh nhau, hai bên oanh liệt triển khai tranh đoạt internet. Vừa giành quyền điều khiển máy bay không người lái, vừa tranh đoạt thiết bị giám sát, bận rộn đến mức khu 97 bên kia đã sứt đầu mẻ trán không tỳ vết. Đương nhiên, coi như là muốn cố cũng không để ý tới, bởi vì thiết bị theo dõi đều bị hack một lần, Cuồng Triều còn rất âm hiểm mà ném mấy virus mới khai phá có sức phá hoại kinh người vào.
Ngoài ra chỉ cần là vệ tinh bay qua trên đỉnh đầu sa mạc này trong khoảng thời gian này cũng không bị bọn họ buông tha, tất cả đều bị bọn Cuồng Triều ngang ngược hack một lần, muốn khôi phục lại không đến mấy giờ là không làm được. Bất quá làm như vậy cũng là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, trước khi hệ thống vệ tinh hoàn toàn khôi phục, thông tin vệ tinh Cuồng Triều cùng bọn 11 cũng tạm thời cắt đứt liên lạc.
Lúc này, một đám hacker đẳng cấp thế giới đứng đầu còn đang cùng khu 97, Ma Quỷ, ngành giám sát kỹ thuật internet Nước Mỹ triển khai cuộc chiến không khói thuốc súng kịch liệt, mà đoàn xe cũng cách căn cứ kia càng ngày càng gần.
Mắt thấy thời gian cách bốn giờ sáng đã càng ngày càng gần, mà lúc này, phía trước đoàn xe cũng mơ hồ xuất hiện hình dáng một căn cứ quân sự cỡ lớn.
Sắp tới rồi. "Lãnh Dạ nhìn hình dáng căn cứ mơ hồ phía xa xa kia, vỗ vỗ bả vai Vịt Bầu, nhếch miệng cười nói một câu:" Hoan nghênh đi vào chiến trường, gà mờ!
Sau khi nói xong, Lãnh Dạ liền hạ cửa sổ xe xuống, ôm súng bắn tỉa vươn nửa người ra ngoài cửa sổ, vững vàng bưng súng ngắm về phía căn cứ phía trước.
Đồng thời, Hầu Tử cũng từ trên cửa sổ mái chui ra nửa người, đặt "ống pháo lớn" vạn năm không rời tay của hắn lên, nhếch miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn đằng đằng sát khí.
Cùng lúc đó, trong sáu chiếc xe còn lại cũng có người từ trong cửa sổ mái chui ra, mỗi người đều tự trang bị súng hỏa lực hạng nặng. Ngoài ra, trong cửa sổ xe cũng vươn ra một nòng súng.
Chiến tranh, sắp khai hỏa!
Đoàn xe cách Khu 97 càng ngày càng gần, đường nét mơ hồ trước đó cũng dần trở nên rõ ràng. Đèn pha trong tháp cao của căn cứ còn đang đan xen quét qua quét lại, ngay khi đoàn xe sắp chạy đến phạm vi cực hạn mà đèn pha của căn cứ chiếu xạ, Vịt Bầu bỗng dưng cắn răng một cái, cùng mấy chiếc xe còn lại gần như đồng thời tăng tốc, chân ga giẫm đạp đến cùng, "Oanh!" Một tiếng giống như đàn ngựa thoát cương, điên cuồng hướng về tầng lưới sắt ngoài cùng của căn cứ va chạm qua.
Phanh!! "Tiếng súng bắn tỉa bất ngờ không kịp đề phòng chợt vang lên, phá tan bầu trời đêm yên tĩnh!
Thế nhưng ngay sau đó, trong căn cứ đột nhiên tuôn ra "Oanh!" một trận tiếng vang thật lớn, lập tức một quả cầu lửa thật lớn chiếu sáng bầu trời đêm, đem cả tòa căn cứ đều chiếu rọi thành một mảnh màu cam!
Lãnh Dạ ôm súng, miệng lại há to, vẻ mặt mơ hồ.
Từ khi nào súng bắn tỉa tự động thăng cấp thành pháo kích? Sao hắn không biết?!
……
Một hồi nổ tung bất thình lình sau tiếng súng không chỉ làm cho sức mạnh đóng giữ căn cứ khu 97 trở tay không kịp, cũng cũng làm cho người bên Thập Tự Hắc Ám kinh ngạc.
Chỉ có Hầu Tử hưng phấn cười ha ha một tiếng, hung hăng giơ ngón tay cái lên với Lãnh Dạ. Mà Lãnh Dạ vẫn là vẻ mặt mơ hồ như cũ - - vô duyên vô cớ đã bị khen? Nhưng ai có thể nói cho hắn biết hắn đã xảy ra chuyện gì? Hắn cũng rất mơ hồ a!
Ngồi ngay ngắn bên trong xe con mắt 11 hơi híp một chút, như có điều suy nghĩ nhìn một chút phương hướng vừa mới nổ tung.
Mà người gây ra vụ nổ này - một binh sĩ da đen, lúc này lại một tay nắm chặt súng ngắn giảm âm, một tay gắt gao cầm điều khiển từ xa, giống như hư thoát ngồi trên một cái ghế, cả người mồ hôi đầm đìa.
Lúc đoàn xe Thập Tự Hắc Ám còn đang đè cát chạy như bay tới khu 97, bên trong căn cứ khu 97, một người lính da đen nhưng là do dự thật cẩn thận đi tới phòng điện bên ngoài.
Cách đây không lâu, hắn nhận được một mệnh lệnh, một mệnh lệnh khiến hắn rất khó xử, rồi lại không thể không chấp hành. Bởi vì người ra lệnh cho hắn, là người có thể làm cho hắn nửa đêm đều gặp ác mộng dọa tỉnh.
Không!
Người đó không thể gọi là người được nữa, hắn là một con quỷ, một con quỷ điên.
Tên của con quỷ này là DK!
Đúng vậy, người ra lệnh cho hắn là DK, con quỷ đáng nguyền rủa đó. Có trời mới biết tại sao con quỷ đã chết này vẫn còn sống?
Đối với mệnh lệnh của DK, những người lính da đen không dám từ chối. Bởi vì hắn biết, một khi mình cự tuyệt chấp hành, như vậy kết cục tương lai nhất định sẽ rất thảm rất thảm. Quan trọng là, hắn ở bên ngoài vụng trộm nuôi người con gái kia cùng đứa trẻ của bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Bất kể là vì mình, hay là vì ngôi nhà duy nhất mang đến cho hắn một chút ấm áp, hắn đều không thể không chấp hành kế hoạch điên cuồng của DK.
Rón rén đi tới cửa phòng điện, người lính da đen chột dạ nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác định không có ai đến, mới cẩn thận lấy từ trong túi ra một tấm thẻ từ mở cửa phòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận