Nhân Gian Băng Khí

Chương 1206. Chiến dịch sa mạc 3

Chương 1206. Chiến dịch sa mạc 3
Chương 1206: Chiến dịch sa mạc 3
Người dịch: PrimeK
Các binh sĩ căn cứ còn tốt, vốn là đối địch, bị Thập Tự Hắc Ám công kích vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng đám phản quân lại bối rối - - chúng tôi đang giúp các anh, anh lại ngay cả chúng tôi cũng đánh?
Có câu nói thế nào nhỉ?
Ông mày coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn nhặt xà phòng của ông mày?Láo !! Phân có thể nhịn, nước tiểu không thể nhịn!
Thế là đám phản quân phẫn nộ lại cùng nhân mã phe Thập Tự Hắc Ám cấu xé lẫn nhau.
Vì thế, tình cảnh vốn đã hỗn loạn lập tức lại càng thêm hỗn loạn không chịu nổi. Quân đóng quân không biết rốt cuộc ai là phản quân ai là người một nhà, phòng phân phối điện bị nổ, tối đèn tắt lửa, mọi người lại mặc giống nhau, phân rõ ai là ai sao? Cho nên, dứt khoát nhắm mắt lại đánh một trận là được. Bất quá sau khi Thập Tự Hắc Ám cường thế chen vào, bọn họ rốt cục có một mục tiêu dễ dàng nhận diện, cho nên đám thủ quân càng nhiều hỏa lực ngược lại bị Thập Tự Hắc Ám hấp dẫn.
Bọn phản loạn thì sao, bọn họ mới là ủy khuất nhất. Rõ ràng là đang giúp Thập Tự Hắc Ám, kết quả người ta chẳng những không cảm kích, còn nã đạn về phía mình. Không hiểu sao lại trở nên mất lòng cả hai hai đầu, còn cùng Thập Tự Hắc Ám bên này cũng cấu xé lẫn nhau. Ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của bọn họ lúc này tuyệt vọng đến mức nào không? Đồng bọn không còn là đồng bọn, đồng bọn cũng không phải đồng bọn...
MMP!
(╯‵□′)︵┴─┴。
Ba phương loạn chiến nhân mã, cũng chỉ có Thập Tự Hắc Ám là thư thái nhất, quản ngươi là ai, hết thảy đánh chết là được rồi.
Được rồi, bởi vì Hầu Tử Man không nói đạo lý, người ba phương đã loạn chiến thành một đoàn, hiện tại cho dù Thiên Vương ông mày đến cũng đừng nghĩ đem bọn họ tách ra.
Bên trong xe, Hoàng Hậu vỗ vỗ trán, vì trận loạn đấu tự nhiên này yên lặng thở dài. Nhìn Hầu Tử nửa người đều chui ra ngoài cửa sổ, đang đánh hưng phấn không thôi, không biết nên nói hắn như thế nào.
Cái sinh vật đơn bào này thiếu đầu óc, chẳng lẽ liền nhìn không ra vừa rồi thế cục rất quỷ dị sao?
Từ một cước trước bọn họ vừa mới tới, một cước sau căn cứ liền lập tức bị nổ, mà nhóm đóng giữ lại người một nhà cùng người một nhà cấu kết với nhau đến xem, rất rõ ràng đây là có người đang giúp bọn họ. Về phần người này là ai, không cần hỏi cũng có thể đoán được, ngoại trừ DK còn có ai có bản lĩnh này làm cho những người này phản bội?
Vốn thế cục đã rất rõ ràng, hơn nữa là tình thế rất tốt. Tuy rằng không biết DK làm sao khống chế được những người này, để cho bọn họ cam tâm tình nguyện bán mạng, nhưng có những người này ở thời điểm mấu chốt nhất đột nhiên phản bội, đối với Thập Tự Hắc Ám mà nói đúng là giúp đỡ rất nhiều.
Vốn những phản quân hỗ trợ này còn có thể trở thành trợ lực, mọi người hợp tác một chút, dọn sạch nơi này, đó thật sự là kết quả tốt cho mọi người. Nhưng ai biết Hầu Tử lại vào lúc này ngay cả phản quân cùng giết, lần này thì tốt rồi, đem người ta đắc tội muốn chết, trợ lực cũng biến thành lực cản.
Tuy rằng biết cái này kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách Hầu Tử, dù sao những người đó đều ăn mặc giống nhau, ai biết ai là ai a? Nhưng vứt bỏ cơ hội tốt như vậy, ngẫm lại Hoàng Hậu vẫn có chút không cam lòng.
Yên lặng thở dài, gặp phải một Hầu Tử như vậy, cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngậm nước mắt chua xót lau mông cho hắn.
Nhìn bên người vẫn im lặng không lên tiếng 11 liếc mắt một cái, Hoàng Hậu thông qua tai nghe bộ đàm phân phó nói: "Duy trì kế hoạch ban đầu không thay đổi, chấp hành thanh trừ hành động. xe số 2 đuổi theo!"
Trong tai nghe truyền đến một âm thanh thô kệch hỏi: "Bọn họ bên này có phải có trợ thủ của chúng ta hay không?
Hoàng Hậu khịt mũi nói: "Đã đắc tội rồi, còn giữ lại làm gì? Lễ mừng năm mới sao?
“Hiểu rồi. "Âm thanh thô kệch kia nói xong liền không lên tiếng nữa. Sau đó, vốn là xếp thành trận địa xung phong bảy chiếc xe việt dã đột nhiên phân tán ra, trong đó hai chiếc đội mưa bom bão đạn thẳng tắp đến hướng căn cứ trung tâm tiếp tục xông vào, mà năm chiếc xe khác thì phân tán ra vây quanh toàn bộ căn cứ đấu đá lung tung để phá hư.
Lúc này, dưới sự chờ đợi lo âu của rất nhiều người rốt cục nhảy tới bốn giờ sáng.
Trong một biệt thự thuộc về bộ đội Vận Mệnh ở một quốc gia nào đó ở phương Tây.
Lục Đạo bưng một ly rượu đỏ lẳng lặng đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài - tuy rằng ngoài cửa sổ ngoại trừ một mảnh hồ nhân tạo cũng không có mấy cảnh.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã là 10 giờ sáng. Quốc gia này cách Nước Mỹ sáu giờ, nói cách khác Nước Mỹ hiện tại đã là bốn giờ sáng.
Bên kia chắc đã bắt đầu rồi nhỉ?
Ngay lúc Lục Đạo trầm ngâm, loa trong phòng khách bỗng nhiên phát ra một tiếng điện từ, sau đó âm thanh Long Uy xuất hiện trong loa: "Lục Đạo!"
Lục Đạo nhấp một ngụm rượu, nói: "Bắt đầu rồi sao?”
Đã bắt đầu rồi. "Long Uy nói:" Hồng Môn và Đại Quyển cũng bắt đầu hành động.
Uh. "Lục Đạo nhẹ nhàng lên tiếng, nói:" Hy vọng Thiên Táng, Chim Lửa bọn họ tổn thất không quá lớn, nếu không sẽ thiệt thòi lớn.
Bọn họ sẽ có chừng mực, nếu may mắn không tốt gặp phải xương cốt khó gặm, bọn họ cũng sẽ không cứng rắn gặm.
“Hy vọng như thế đi. "Lục Đạo thở dài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận