Nhân Gian Băng Khí

Chương 1216. Đạn độc khí hiển uy

Chương 1216. Đạn độc khí hiển uy
Chương 1216: Đạn độc khí hiển uy
Người dịch: PrimeK
Lãnh Dạ liều mạng thúc giục, cho dù vọt vào trong đường hầm vẫn chưa cảm thấy an toàn, có quỷ mới biết phạm vi bao trùm đạn độc khí của Hầu Tử lớn bao nhiêu. Đồng thời, lực sát thương khủng bố của đạn độc khí kia cũng làm cho Lãnh Dạ cảm thấy kinh hãi. Không thấy những binh sĩ đều đeo mặt nạ bảo hộ, có thể lọc ra độc khí nhất định, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc liền lập tức tất cả đều nấc cục sao? Loại độc khí không có giới hạn này, rốt cuộc là có bao nhiêu người phát rồ mới đi nghiên cứu ra?
Xe việt dã điên cuồng nổ vang trong đường hầm, phía sau không còn xuất hiện một truy binh nào nữa. Đương nhiên, mọi người cũng không bởi vì truy binh đều chết sạch liền buông lỏng xuống, ngược lại không biết con đường phía trước càng làm cho bọn họ cảnh giác.
Quả nhiên, xe vừa mới lao ra đối diện đường hầm cửa, còn chưa kịp thấy tình hình rõ ràng bên ngoài, liền lập tức có bốn phát đạn hỏa tiễn từ hai phương hướng trước sau bắn tới.
Mấy phát đạn hỏa tiễn tới gấp như vậy, đột nhiên như vậy, khiến người ta không kịp phản ứng -- ít nhất Vịt Bầu cùng Dawell còn không có phản ứng kịp, mấy phát đạn hỏa tiễn cũng đã lủi đến trước mắt.
Lãnh Dạ bỗng nhiên xông lên một phát bắt lấy tay lái mãnh liệt đảo ngược, toàn bộ đầu xe kịch liệt vặn vẹo bẻ cong, đồng thời ngay lúc đó, bốn phát đạn hỏa tiễn đã trước sau bắn tới.
Ầm ầm ầm!!
Liên tục bốn lần nổ tung, ngoại trừ một phát đạn hỏa tiễn bắn hụt, một phát bắn ở trên nóc xe, hai phát khác thì có một phát bắn ở trên cửa xe, một phát cuối cùng bắn ở một bên đuôi xe
Xe bị chấn động của vụ nổ đẩy điên cuồng đảo quanh tại chỗ, mà mảnh đạn nổ tung cũng có không ít bắn tung vào trong xe. Xui xẻo nhất Tiểu Ngũ ở trước tiên đã bị một mảnh đạn cắm vào huyệt Thái Dương,không kịp kêu một tiếng liền mất đi sinh cơ.
Những người khác cũng đều hoặc nhiều hoặc ít bị chút thương, cũng may đều không nghiêm trọng, không giống Tiểu Ngũ xui xẻo như vậy.
Trong nháy mắt nổ tung, Hầu Tử liền kéo Dawell lại đè xuống dưới thân mình, dùng thân thể của mình đi thay hắn thừa nhận thương tổn. Cuối cùng Dawell không sao, Hầu Tử trên lưng lại ước chừng cắm ngược mười mấy khối mảnh đạn. Cũng may trên người hắn mặc áo chống đạn, những mảnh đạn này đều bị áo chống đạn chặn lại. Chỉ là chỗ cánh tay bị một mảnh đạn đâm thủng, bất quá đối với Hầu Tử mà nói không tính là chuyện gì, trực tiếp nắm chặt nhổ một cái là xong việc, căn bản không thèm để ý loại vết thương nhỏ này.
Lãnh Dạ cũng cũng bảo vệ Vịt Bầu, kết quả chính là sau lưng áo chống đạn của hắn cắm vài mảnh đạn vụn vặt.
“Anh Lãnh Dạ! "Vịt Bầu phục hồi tinh thần kêu lên một tiếng, ánh mắt đỏ bừng.
“Gọi gọi cái cứt gì"Lãnh Dạ lo lắng kêu lên:" Đi mau!”
Vịt Bầu giật mình tỉnh lại, giờ phút này còn chưa thoát khỏi khu nguy hiểm, nhanh chóng đứng dậy một lần nữa khống chế lấy tay lái.
Đúng lúc này, tiếng súng chợt vang lên.
Vô số đạn hỏa từ bốn phương tám hướng bắn về phía xe việt dã.
Mọi người bị áp chế không ngóc nổi đầu, chỉ có thể tận lực cuộn tròn thân thể lại. Nhưng sau khi mất đi kính chống đạn, tính năng phòng ngự của chiếc xe này cũng đột nhiên giảm hơn phân nửa. Cái khác không nói, nếu là đối phương từ chỗ cửa sổ bắn vào một phát RPG, bọn họ liền xong đời.
“Đi a! "Lãnh Dạ rống lên một câu.
Vịt Bầu cắn răng, chịu đựng viên đạn sượt qua da đầu "vù vù vù" bay loạn kinh hãi, kiên trì dùng sức đạp chân ga, xe việt dã "Oanh" lập tức lao về phía trước.
Lúc này Vịt Bầu dùng sức rụt cổ cuộn người xuống, tay lái cao hơn đầu hắn, cho nên hắn không nhìn thấy tình hình giao thông phía trước. Chỉ là dưới tình huống viên đạn này chạy tán loạn khắp nơi hắn cũng không dám dễ dàng thò đầu ra, vạn nhất bị viên đạn bắn vào đầu liền oan uổng.
Chính là giống như ruồi bọ không đầu lái lung tung, xe việt dã lại ngoài ý muốn may mắn không đụng vào kiến trúc.
Mà lúc này, không biết từ nơi nào phun ra một đội lại một đội binh lính thiết giáp đã bao vây lại, bọn họ một vòng thu nhỏ vòng vây, một bên không ngừng nổ súng về phía xe việt dã.
Viên đạn bắn vào tấm thép, đồ trang trí bên trong, bắn tung tóe đốm lửa.
Cũng may chiếc xe này thật sự rất cứng, lúc này lại còn có thể lái được, hơn nữa mã lực 10 phần đâm về phía một đội nhân mã
Các chiến sĩ ở phía trước xe theo bản năng tản ra -- dù là trang bị của bọn họ là chiến đấu thiết giáp, cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý dùng thân thể của mình đi thử với xe chống đạn nặng mấy tấn.
Xe việt dã lao ra khỏi vòng vây, hơn nữa hỏa lực của người đuổi theo phía sau bị người phía trước chặn lại, tiếng súng vốn dày đặc chợt xuất hiện tạm dừng ngắn ngủi.
Mà tạm dừng lại đối đoàn người Thập Tự Hắc Ám mà nói không thể nghi ngờ chính là tín hiệu phản kích, không cần nhắc nhở, 11, Hoàng Hậu, Hầu Tử, Lãnh Dạ mấy người đột nhiên ngồi ngay ngắn, bưng súng lên nhìn cũng không nhìn liền cho mãnh liệt phản kích. Bất quá, xấu hổ chính là, đạn của bọn họ bắn vào người ta không có nhiều tác dụng, ngay cả phòng ngự cũng không phá được.
Thật xấu hổ......
Người ta cho dù đứng cho ngươi đánh cũng không phá được, trò chơi này còn thế nào chơi tiếp?
Hơn nữa các binh sĩ khu 97 cũng không có khả năng thật sự chỉ bị đánh không hoàn thủ.
Sau khi bị một đợt phản kích đến từ Thập Tự Hắc Ám, các binh sĩ khu 97 lập tức giơ súng bắn trả. Sốt ruột chính là, dưới đợt đả kích vừa rồi, khu 97 bên này ngay cả một người bị thương cũng không có. Hầu Tử tức giận đến mắng một trận, nhưng không thể không cùng đám người 11 cực kỳ nghẹn khuất lại một lần nữa đem thân thể rụt trở về, cảm thụ được viên đạn sượt qua đỉnh đầu “Chíu chíu chíu” chua xót sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận