Nhân Gian Băng Khí

Chương 163. Sát Cơ Của Mười Một

Chương 163. Sát Cơ Của Mười Một
Chương 163: Sát Cơ Của Mười Một
Trên sơn đạo, một thanh niên toàn thân là máu, y phục có chút rách rưới đang cõng theo một cái túi du lịch màu đen, thân ảnh có chút cô độc đi trên đường quốc lộ. Trên tay hắn là một chiếc điện thoại di động, đây là do hắn vừa mới lấy từ trong chiếc túi du lịch ra, chiếc điện thoại này đã bị máu thấm đẫm, nhưng kì tích là không ngờ nó vẫn có thể mở máy.
Sau khi mở máy, lập tức không ngừng có những tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, phải sau chừng bảy tám lần mới dừng lại. Mỗi một tin nhắn đều có nội dụng giống nhau, đều là do một nữ hài tử tên Trương Hân Hân không ngừng gọi điện thoại đến nhưng không gọi được, các tin nhắn này đều là báo cuộc gọi nhỡ và được lưu lại, chỉ cần chủ máy mở máy ra là có thể biết ai đã từng gọi điện thoại cho mình. Nói cách khác, trong thời gian tắt máy, Trương Hân Hân đã không ngừng gọi điện thoại tới bảy tám lần.
Mười Một thản nhiên liếc nhìn qua rồi không để ý đến mấy tin nhắn đó nữa mà trực tiếp ấn nút trên điện thoại, sau đó để sát lên tai và chờ đợi.
“Hi! ##8226;#¥……” Một lát sau, phía bên kia vang lên một tràng Tiểu Trùng ngữ.
“…Ta tìm Trương Trị Quốc.”
Đầu phía bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó một giọng nam nói bằng tiếng Long quốc: “Ngươi là ai?”
“Sở Nguyên?”
Đầu bên kia yên lặng một hồi, Mười Một biết, bọn họ đang kiểm chứng thân phận mình qua số điện thoại. Quả nhiên, sau một hồi sâu, giọng nói của Trương Trị Quốc vang lên: “Là ta.”
Mười Một lạnh nhạt nói: “Trương Thiện chết rồi.” Ngữ khí của hắn hệt như có một con kiến vừa chết vậy, bình thản, chẳng hề có bất kì chút tình cảm nào.
Trương Trị Quốc trầm mặc một lát, giọng nói có chút trầm thấp: “Chết thế nào?”
“Ma Quỷ.”
“Ngươi đang ở đâu?”
Mười Một nhìn sang bên đường rồi nói: “Không biết.”
“Đợi một chút.” Phía bên Trương Trị Quốc lại yên lặng một lát. Sau một lúc: “Theo tín hiệu của điện thoại thì ngươi đang ở sơn đạo Độ Dương, đi qua ngọn nói đó sẽ có một cảng biển ở trước mặt. Ngươi cứ đợi ở đó, ta lập tức phái người tới đón ngươi.”
“Không cần.” Mười Một thản nhiên nói: “Tàu ở đâu?”
“Tàu số mười, mã Việt Hải.”
“Được, ta tự đi tới.” Dứt lời Mười Một bèn trực tiếp ngắt điện thoại, đồng thời tắt máy luôn. Hắn không muốn để bất kì người nào bám theo hắn nhờ tín hiệu điện thoại.
Đi thêm không bao lâu nữa. Phía không xa trước mặt xuất hiện một chiếc xe màu trắng mau chóng chạy về phía Mười Một. Bởi vì Mười Một đang đứng trên con đường nói chẳng rộng rãi gì cho lắm, chiếc xe kia chỉ đành giảm tốc độ lại từ xa, đồng thời không ngừng bấm còi. Nhưng Mười Một lại không hề nhường đường mà tiếp tục tiến thẳng đến.
Cuối cùng, khi chiếc xe mày trắng chỉ còn cách Mười Một bốn năm mét nó đã dừng lại, cửa sổ xe được hạ xuống, một cái đầu nam nhân béo ú từ bên trong thò ra, hắn chỉ vào Mười Một mà hét lên cái gì đó, bởi vì hắn dùng tiếng Tiểu Trùng nên Mười Một chẳng hiểu gì cả. Có lẽ đó là những tiếng mắng người.
Qua tấm kính thủy tinh có thể nhìn thấy trong xe chỉ có hai người, lái xe là một nam nhân khá béo, hắn là người đang mắng Mười Một, ngồi ở ghế phụ là một nữ nhân trang điểm diêm dúa, thân hình khá là thon thả, cô ta đang nhìn về Mười Một mà nháy nháy mắt với vẻ hiếu kì.
Mười Một không để ý đến tiếng chửi của nam nhân đó, tiếp tục chắn ngay trước đường đi. Có thể là nam nhân này cảm thấy quá mất mặt, cũng có thể là vì thái độ của Mười Một mà cảm thấy bực mình, hắn mở cửa xe và nhảy ra, đi đến trước mặt và chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng. Mười Một đột nhiên nắm lấy cổ tay nam nhân đó, dùng lực vặn một cái. Một tiếng “rắc rắc” vang lên giòn rã, cổ tay nam nhân kia đã bị Mười Một vặn gãy. Nam nhân này còn chưa kịp phản ứng gì, thậm chí cơn đay còn chưa kịp truyền đến não bộ thì Mười Một đã vòng ra phía sau hắn, cánh tay trái nắm lấy cổ hắn mà vặn một cái. Lại một tiếng “rắc rắc” vang lên, gã nam nhân béo đó đơ ra rồi đổ gục xuống, cho đến khi chết hắn vẫn chưa biết rút cục đã xảy ra chuyện gì. Bỏi vì động tác của Mười Một quá nhanh, nhanh đến mức thậm chí hắn ta còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã đứt hơi rồi.
Mười Một không để ý đến cỗ thi thể đó mà trực tiếp đi đến bên cạnh chiếc xe kia và mở cửa ra. Lúc này nữ nhân trong xe mới kêu lên một tiếng chói tai, hai chân không ngừng liều mạng đạp về phía Mười Một. Mười Một nắm đấy một cái chân nhỏ bé của cô ta, lôi cả người ra ngoài. Nữ nhân đó bị lôi ra khỏi xe và ngã bổ nhào xuống đất, vẻ mặt tràn ngập sự kinh khủng nhìn Mười Một, không ngừng nói ra những tràng tiếng Tiểu Trùng.
Mười Một nhìn cô ta, mặt chẳng lộ vẻ gì, sự lạnh lùng của hắn thật khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi.
Nữ nhân này tựa như đã ý thức được cái gì đó, cô ta lập tức thay đổi tư thế mà quỳ xuống, nước mắt dòng dòng nói cái gì đó với Mười Một, chắc là những lời kiểu như xin tha mạng.
Có thể là do thấy Mười Một chẳng có biểu hiện gì, cô ta lại bắt đầu cởi bớt y phục trên người xuống, chắc là muốn dùng nhục thể để đổi lấy tính mạng của mình. Không thể phủ nhận, thân hình của nữ nhân này thực sự là rất ổn, cô ta tuổi mới chỉ chừng mười bảy mười tám, còn chưa lớn hẳn, đầu tóc chưa từng nhuộm qua, rất đen và mượt, đúng là một màu tóc tiêu chuẩn. Một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, bộ y phục may sát thân lộ ra một thân thể lồi lõm thành thục toát ra mùi vị của nữ nhân, phần hạ thân cô ta là một chiếc váy học sinh, hai chiếc đùi trắng nõn nà đều lộ hết ra ngoài.
Khó trách nam nhân Tiểu Trùng quốc lại luôn thích nữ nhân của mình trang điểm thành bộ dạng học sinh, thì ra bọn họ thích cái loại nữ sinh thuần chân này. Ở Tiểu Trùng quốc, những nữ nhân trang điểm thành bộ dạng học sinh là nhiều nhất, cơ hồ như ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy.
Nếu đổi lại là một nam nhân bình thường khác, rất khó mà kháng cự lại cái loại diễm phúc này, đặc biệt là trước một thiếu nữ trông có vẻ trong sáng cùng những đường cong gợi cảm. Nhưng Mười Một không phải là một nam nhân bình thường, nếu đổi lại là lúc bình thường thì hắn còn có thể phát tiết một chút áp lực, nhưng hiện nay hắn không có thời gian, cũng không có hứng thú đi chơi cái này.
Cho nên, kết quả của nữ nhân này có thể dễ dàng đoán được. Lúc Mười Một lái xe đi thì cô ta đã trở thành một xác chết, hai tay vẫn còn đang làm động tác cởi quần áo.
Mười Một đi đến bên cạnh nam nhân đó, lấy quần áo trên người hắn vào mặc vào. Nam nhân này tuổi chừng gần bốn mươi, thân thể có chút mập mạp, béo hơn so với Mười Một rất nhiều, chiều cao thì lại không bằng Mười Một, cho nên khi mặc vào thân thể Mười Một nó không khỏi có chút rộng quá, hơn nữa còn ngắn, có chút cảm giác chẳng thành cái gì. Nhưng Mười Một chẳng hề để ý, hắn vứt luôn thi thể của nam nhân và thiếu nữ đó vào cái thùng xe phía sau, quay đầu chiếc xe lại và cho chạy tới hướng cảng biển.
Quần Dương cảng, là một thành phố ven biển, đồng thời cùng là một thành phố chuyên về ngành vận tải biển, mỗi năm, những chiếc thuyền từ đây xuất phát đi tới khắp các nơi trên thế giới, cũng có những chiếc thuyền từ khắp các quốc gia tới nơi đây.
Cho nên Quần Dương cảng rất là náo nhiệt, bình thường có thể nhìn thấy những người không cùng màu da, không cùng đẳng cấp đi dạo khắp nơi, đại bộ phận những người này đều là thủy thủ đến từ khắp các nơi trên thế giới. Có điều cái thành phố phồn vinh này cũng rất loạn, bởi vì loại người hỗn tạp, có một số còn dựa vào cái cớ kì thị chủng tộc mà gây rối, kết quả là những vụ ẩu đả thường xuyên phát sinh. Trong hoàn cảnh như vậy dần dần đã hình thành nên tình huống các xã đoàn còn được ăn nhiều hơn cảnh sát, sau lưng các quán bar, các sàn nhảy thường do một xã đoàn lớn nào đó chi trì, đến cả một cửa hàng nhỏ cùng thường xuyên phải nộp thuế bảo kê cho một xã đoàn nào đó, một khi có người đến gây sự, những chủ quản đó gọi điện thoại cho các xã đoàn sau lưng mình chứ chẳng phải là cảnh sát.
Tuy trên thực tế thì thành phố này do các xã đoàn lớn lớn nhỏ tiếp quản nhưng trị an thì lại tốt đến bất ngờ. Bởi vì nền kinh tế của thành phố này chủ yếu là dựa vào buôn bán vận chuyển, cái đạo lí ‘thỏ không ăn cỏ cạnh hang’ này ai cũng biết, huống chi nơi đây còn là một trong những con đường làm ăn chủ yếu của bọn họ. Cho nên những xã đoàn này đều rất thông minh mà tạo ra một nền trị an rất tốt, các tiết mục vui chơi phong phú, qua đó hấp dẫn được càng nhiều những chiếc tàu chở hàng đến nơi đây cập bờ nghỉ ngơi.
Bởi vì những chủng người ở đây khá là tạp loạn, về cơ bản thì loại người như thế nào, trang điểm như thế nào cũng có, cho nên một thanh niên vác theo một cái túi du lịch màu đen sau lưng, mặc một bộ quần áo vừa ngắn vừa rộng cũng chẳng hấp dẫn được sự chú ý của bao nhiêu người nơi đây.
Người thanh niên này chính là Mười Một đang tiến vào Quần Dương cảng.
Sau khi Mười Một lái xe đến Quần Dương cảng, lựa chọn một địa đểm hẻo lánh vứt chiếc xe lại rồi đi bộ vào thành. Còn về chuyện chiếc xe đó và hai thi thể trong xe lúc nào mới bị phát hiện, đó chẳng phải là việc hắn quan tâm.
Mười Một ăn mặc như vậy cũng chẳng thu hút sự chú ý của bao nhiêu người, trong cái thành phố tạp loạn này, ăn mặc dị dạng hơn hắn có rất nhiều, như hắn cũng chưa tính là gì. Mười Một cũng cứ thoải mái mà đi đường, một mạch tìm tới cảng số mười.
Bến cảng số mười tổng cộng có ba chiếc tàu chở hàng đang đậu, nhưng trên ba chiếc tàu này đều là văn tự Tiểu Trùng quốc, Mười Một cũng không biết rút cục chiếc nào mới là thuyền mã Việt Hải. Có điều hắn lập tức đã biết được chiếc thuyền nào là Việt Hải rồi, bởi vì trên một con thuyền cách đó không xa, một trung niên người đàn ông vừa rút ra một điếu thuốc vừa nhìn về phía hắn. Trong ánh mắt y lộ ra vẻ nghi hoặc, hình như là đang xác định chuyển gì đó, nhưng lại không thể xác định nổi.
Mười Một vác theo chiếc túi du lịch màu đen, trực tiếp đi thẳng tới bên cạnh hắn. Trung niên người đàn ông vứt điếu thuốc xuống và dập tắt, nhìn suốt từ trên xuống dưới hắn mà đánh giá, vô cùng cẩn thận mà dùng tiếng Tiểu Trùng nói vài câu. Mười Một không biết hắn đang nói cái gì, hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn thẳng vào y, chẳng tỏ vẻ gì. Có thể là do thấy Mười Một chẳng có biểu hiện gì. Trung niên người đàn ông đó đổi sang một loại ngôn ngữ khác, dùng Ưng ngữ nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Mười Một cũng dùng Ưng ngữ nói: “Chiếc thuyền này tên gì?”
“Việt Hải.”
“Muốn đi đâu?”
“Tàu chở hàng đương nhiên là phải chở hàng rồi.”
Mười Một lại hỏi: “Ngươi là người thế nào?”
Vẻ mặt trung niên người đàn ông đó cói chút khác thương mà hỏi lại: “Thế ngươi là người thế nào?”
Mười Một đổi sang dùng Long ngữ nói: “Sở Nguyên.”
Trung niên người đàn ông đó tựa như thở phào một hơi, cũng dùng Long ngữ mà nhỏ giọng nói: “Ta đợi ngươi rất lâu rồi, lên thuyền đi!”
Trung niên người đàn ông đó kêu Mười Một lên thuyền, đưa hắn đến một gian phòng và nói: “Hãy chờ ở đây một chút.” Tiếp đó liền đi ra, để lại Mười Một một mình trong phòng. Mười Một đi đến bên cửa, nghe thấy rõ ràng có hai tiếng hô hấp bên ngoài, chắc là có người canh ngoài cửa.
Sau một hồi, trung niên người đàn ông kia lại quay trở lại và hướng về phía Mười Một cười nói: “Xin lỗi, Sở Nguyên tiên sinh, vì chuyện này quá quan trọng nên chúng tôi phải đi xác nhận thân phận của ngài trước.”
“Ừm.” Mười Một lạnh nhạt nói.
Trung niên người đàn ông đó khom người đưa tay ra nói: “Mời đi theo ta.”
Mười Một đi theo hắn ra khỏi gian phòng, sau đó đi một mạch xuống khoang dưới.
Trung niên người đàn ông nói: “Ta tên Hoàng Lập, là đặc phái viên của cục tình báo Long quốc, quân hàm Thượng Úy. Cũng giống như Trương Thiện, đều làm việc dưới quyền thủ lĩnh.” Nhắc đến Trương Thiện, trên mặt Hoàng Lập lại lộ ra chút buồn bã, hắn hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Vừa rồi ta cùng Đầu Nhi phải đi xác nhận thân phận của ngài, bây giờ đã khẳng định được ngài là người mà bọn ta đang đợi. Ha ha. Hoan nghênh ngài tới Việt Hải hiệu, mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ ở cùng nhau rồi. À mà đúng rồi, để ta giới thiệu với ngài một chút về Việt Hải hiệu nhé, chiếc thuyền này….”
Hoàng Lập trên đừng cứ luôn miệng giới thiệu về con thuyền này, nhưng Mười Một thì lại tựa như chẳng có hứng thú gì mà đi theo sau lưng hắn.
“Tới rồi.” Hoàng Lập đi tới bên ngoài một bức tường sắt, gõ nhẹ lên đó mấy cái. Mười Một nhìn thấy bức tường sắt đã han rỉ này có một khoảng hơi lõm xuống rộng chừng sáu xen ti mét, chỉ là cái chỗ này được ngụy trang rất khéo, cho dù là Mười Một, trong hình huống không chú ý cũng rất dễ bỏ qua.
Quả nhiên, bức tường sắt này có thể hoạt động. Khi Hoàng Lập gõ vào chỗ lõm trên bức tường, nó liền mở ra như một cánh cửa vậy. Một thủy thủ từ trong đi ra, hướng về phía Hoàng Lập khom người một cái, sau đó rời đi luôn mà chẳng thèm liếc về phía Mười Một một cái.
Sau khi tên thủy thủ đó rời đi, Hoàng Lập mới nói: “Đây là tầng ngầm đặc chế, không gian bên trong đủ cho năm sáu người, hơn nữa cánh cửa này có thể đóng từ bên trong, nếu người bên trong không mở thì bên ngoài chẳng thể vào được. Cho nên ngài có thể yên tâm mà trốn trong đó.”
Mười Một khẽ gật đầu, khom người đi vào trong, bên trong là một gian mật thất vừa hẹp vừa sâu, phía trong cùng là một chiếc máy thông gió cỡ nhỏ, trừ cái này ra, chẳng còn bất kì thứ gì khác.
Hoàng Lập nói: “Ám hiệu mở cửa của bọn ta là hai dài một ngắn, tiếp đó là ba dài hai ngắn, nếu tiếng gõ không đúng thì đừng mở cửa, cũng đừng phát ra thanh âm gì. Mỗi ngày chúng ta sẽ phái người mang cơm đến ba lần, ngài có thể yên tâm mà ở trong này nghỉ ngơi.”
“Được.” Dứt lời Mười Một bèn đóng cửa lại, sau khi xác nhận cửa đã khóa chắc hắn mới nằm xuống sàn mà nhắm mắt dưỡng thần.
Quãng thời gian này hắn gần như đã phải chiến đấu liên tục không ngừng, tiêu thoát mất một lượng lớn thể lực, hắn thật sự đã quá mệt, mệt đến mức chẳng còn muốn nghĩ đến chuyện gì nữa mà ngủ một giấc cho thoải mái. Đương nhiên, cho dù trong lúc đã ngủ say, chỉ cần có một chút dị động gì đó Mười Một hắn cũng sẽ lập tức tỉnh dậy, đây là cảm quan được sinh ra sau khi trải qua huấn luyện trường kì, chính nhờ nó mà hắn đã được cứu thoát mấy lần. Cũng vì cái cảm quan nhạy bén đó mà lần ấy hắn đã gặp được Lục Dương.
Nhớ đến Lục Dương, Mười Một lại nhớ đến tâm pháp của Long gia mà lão dạy, bởi vì quãng thời gian này quá rảnh rỗi, hắn đột nhiên nhớ đến chuyện luyện tập tâm pháp. Tuy môn tâm pháp này không có sự giúp đỡ lớn lắm cho việc cải tạo toàn thân hắn, nhưng Mười Một là người rất có nghị lực, cho dù biết rõ trước mắt là vẫn chưa có lợi ích gì những hắn vẫn kiên trì tập luyện. Bởi vì một chưởng của Lục Dương năm xưa đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng hắn, hắn kì vọng có một ngày mình cũng có thể tung ra một chưởng có thanh thế như vậy. Còn có cả thân pháp và tốc độ quỷ dị của Kim Cương kia nữa, Bàn Phật thì tuy chưa từng xuất thủ trước mặt hắn, nhưng đó tuyệt đối cũng là một nhân vật không dễ dây vào. Trên thế giới này thật sự có quá nhiều cường giả, hắn còn thua kém quá xa. Muốn sống tiếp, nhất định phải càng mạnh mẽ hơn mới được.
Có lẽ là lần này sau khi trở về phải đi tìm Lục Dương mà nói chuyện một chút, hơn nữa hắn còn đáp ứng lấy tư liệu cho tiến sĩ điên.
Còn có…
Một chuyện nhất định phải làm rõ ràng, nếu hắn đoán không sai, người đó tuyệt đối không thể lưu lại thêm nữa.
Tuyệt đối không thể!
Trong gian mật thất u ám, hai mắt của Mười Một lóe sáng, một tia sát cơ thoáng qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận