Nhân Gian Băng Khí

Chương 373. Các Tự Vi Chiến 2

Chương 373. Các Tự Vi Chiến 2
Chương 373: Các Tự Vi Chiến 2
Trong khi chạy trốn, Lãnh Dạ đột nhiên vung tay ra phía sau, miệng súng đen ngòm nhắm thẳng về phương hướng Vô Ngân.
“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên, Lãnh Dạ đầu không ngoảnh lại đã bắn thẳng về phía sau.
Vô Ngân né khỏi một súng này, lại bị chậm trễ một chút, khoảng cách với hai người lại kéo dãn ra, hắn nghiến chặt răng tiếp tục đuổi tới.
Lãnh Dạ vừa bắn xong phát này liền kêu lớn một tiếng “má ơi”, ôm chặt cái tai đã bị tiếng súng làm cho ông ông cả lên.
Ba người vẫn chơi trò đuổi bắt, may mà Lãnh Dạ và Dawell đều đã được huấn luyện thể năng, lại chọn con đường khó đi nhất khiến cho Vô Ngân chẳng thể dùng toàn lực, nếu không lúc này sớm đã bị đuổi kịp rồi.
Thứ Vô Ngân thiện dùng nhất chính là khinh công, đây cũng chính là nguyên nhân mà tại sao hắn đã bị Hầu Tử ngăn lại một trận. Sau khi Lãnh Dạ và Dawell đã chạy đi rất xa mà hắn vẫn còn có thể đuổi kịp. Nhưng Lãnh Dạ thực sự là quá giảo hoạt, chuyên môn chọn những con đường toàn là rừng cây hay đá tảng để chạy, khiến cho Vôn Ngân chỉ có thể dùng được sáu bảy thành thực lực mà thôi. Hơn nữa hắn còn cố kị khẩu súng trong tay đối phương, cũng không dám đuổi theo quá sát.
Trong lúc chạy trốn, Lãnh Dạ đột nhiên lại giơ tay lên, miệng súng nhắm về phía sau. Vô Ngân bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vã nhảy sang bên cạnh. Nhưng lần này hắn phát hiện mình đã trúng kế rồi, Lãnh Dạ không ngờ lại không nổ súng.
“Lãnh Dạ!” Vô Ngân tức giận hét lên một tiếng, lại tiếp tục đuổi theo.
Trong lúc truy đuổi, chiêu Không Thành Kế này của Lãnh Dạ còn lặp lại hai lần, mỗi lần đều là vào lúc khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chừng hai ba chục mét, cứ cầm súng mà hù dọa Vô Ngân. Còn Vô Ngân thì thực sự đã bị dọa rồi, nhảy tránh theo phản xạ, kết quả là phát hiện mình hết lần này tới lần khác mắc bẫy, nộ khí bừng bừng, nhưng cứ mỗi lầnn trì hoãn như vậy khoảng cách lại bị kéo giãn ra một chút.
Sau khi Không Thành Kế được dùng đi dùng lại, Vô Ngân đã đoán được trong súng của Lãnh Dạ hết đạn rồi, lần cuối cùng hắn hướng súng về phía sau Vô Ngân đã không sợ hãi nữa. Tăng tốc mà đuổi theo lên.
Nhưng lần này…
Đoàng!” Một tiếng vang lên, Lãnh Dạ “ồ!” lớn một tiếng, vừa điên cuồng chạy, vừa ôm chặt tai.
Còn Vô Ngân thực sự không ngờ tới đối phương lại nổ súng vào lúc này. Nhất thời không phát hiện ra, trong cự li gần chẳng thể thu thế lại kịp, đồng nghĩa với việc tự mình lao vào họng súng đối phương. Kết quả là sau khi tiếng súng vang lên hắn hơi sững sờ một chút, cơ hồ như chỉ bằng vào bản năng của một võ giả mà lập tức né tránh, đáng tiếc là đã chậm một bước. Viên đạn đã găm vào vai trái hắn, lập tức một mớ máu thịt bắn ra tung tóe.
Giữ chặt miệng vết thương trên vai, khuôn mặt cứng ngắc của Vô Ngân nhìn Lãnh Dạ và Dawell chạy đi như bay, tức giận hống lên một tiếng, chẳng quản gì nhiều, liều mạng dùng toàn lực đuổi theo.
Lãnh Dạ cũng không ngờ đối phương bị trúng một viên đạn của mình lại trở nên tức giận đến vậy. Hắn vốn chỉ là muốn dọa cho Vô Ngân một chút, chỉ cần chạy xuống được dưới núi, cướp lấy một chiếc xe hay gì đó là có thể chạy thoát rồi. Nhưng hắn đã đánh giá năng lực ứng biến của Vô Ngân quá cao, mèo mù sờ trúng chuột chết. Lần này đúng là tự bức mình vào tuyệt lộ.
Càng khó khăn hơn là, trong súng đã hết đạn rồi.
Vô Ngân tức giận thực không phải là chuyện đùa, vốn chỉ dừng lại một lần, hai người Lãnh Dạ đã chạy được thêm hơn trăm mét. Nhưng chỉ sau vài cái nháy mắt, Vô Ngân không ngờ đã đuổi tới sát sau lưng rồi, hơn nữa cự li còn không ngừng ngắn lại, sau nháy mắt chỉ còn có hơn mười mét.
Lãnh Dạ bất đắc dĩ đành giơ súng hướng về phía sau, nhưng lần này thực sự đúng là Không Thành Kế rồi.
Vô Ngân tức giận quát lên một tiếng, vung cánh tay phải thấm đẫm máu tươi về phía trước, một hòn đá hắn nhặt được ven đường đã vút một cái bay về phía Lãnh Dạ. Lãnh Dạ nhảy sang bên cạnh tránh viên đá, nhưng khoảnh khắc ấy đã đủ để cho Vô Ngân áp sát rồi.
Một luồng gió xẹt qua trước mặt, Vô Ngân đứng ở phía trước bằng một chân, chân còn lại đá mạnh về phía mặt Lãnh Dạ theo quán tính. Lãnh Dạ chẳng thể tránh nổi, chỉ đành vội vã đưa hai tay lên ngăn cản.
“Bộp!” Một cước này đã đẩy lui Lãnh Dạ về phía sau mấy bước lớn, chấn cho hai tay hắn như cứng cả lại.
Dawell cũng đã dừng lại, lao thẳng tới, không nói lời nào đấm về hướng Vô Ngân. Vô Ngân hừ một tiếng, cái chân còn đang trên không trung quay sang đối phó Dawell, đầu gối cong lại huých thẳng vào cánh tay nó, đồng thời bàn chân cũng mau chóng đá ra, nặng nề hướng thẳng tới mặt Dawell. May mà Vô Ngân biết hắn bất quá chỉ là một người bình thường rèn luyện qua vài năm mà thôi, do đó mới không dùng tới chân kình, nếu không chỉ một cước này cũng đã đủ đá nát xương mặt Dawell, thậm chí đá gãy cả gáy nó luôn. Nhưng tuy hắn chưa dùng đến nội kình, nhưng cước lực cực lớn, người thường cũng chẳng so sánh nổi, Dawell lập tức cảm thấy nửa bên mặt sưng đỏ lên, kêu thảm một tiếng lùi lại phía sau.
Thân thủ của Dawell được Carlos chú ý bồi dưỡng ra, có lẽ trong những người bình thường là rất lợi hại, nhưng đối với những cao thủ như thế này của Long Hồn mà nói thì chẳng đáng để vào mắt. Chỉ một cước nó cũng chẳng đỡ nổi rồi.
Lúc này, Lãnh Dạ lại một lần nữa lao lên, giơ khẩu súng bắn tỉa lên làm côn mà đập thẳng tới. Vô Ngân sau nháy mắt đã thay đổi phương vị, cúi thấp đầu tránh khỏi báng súng, đồng thời vai phải húc tới ngực Lãnh Dạ.
Đúng vào lúc này, Lãnh Dạ đột nhiên ném khẩu súng bắn tỉa trong tay đi, thanh chủy thủ ngầm giấu trong tay đâm thẳng về phía Vô Ngân, tựa như dự định ngọc đá cùng tan vậy.
“Tê tiện!” Vô Ngân khẽ chửi một tiếng, bởi vì tay trái hắn hành động không tiện, dùng tay phải hậu phát tiên chế nắm tới cổ tay đang cầm chủy thủ của Lãnh Dạ, đồng thời sau nháy mắt xoay người lại, dùng lực húc vào ngực Lãnh Dạ. Đúng vào lúc lưng hắn dán sát vào ngực Lãnh Dạ, tay phải của Vô Ngân đột nhiên trầm hẳn xuống, khuỷu tay hung hăng huých thẳng vào nơi bụng Lãnh Dạ. Tuy nhiên hắn cũng không dùng đến nội kình, nếu không thể nào gân cốt Lãnh Dạ cũng đứt mất vài sợi, nhưng dù là chỉ như thế này thì Lãnh Dạ cũng đau đớn đến chút nữa thì không chịu nổi.
Lãnh Dạ đau đớn hét lớn một tiếng rồi lui lại phía sau, nhưng tay phải đang cầm thanh chủy thủ đã bị đối phương nắm lấy rồi, còn chưa lui được hai bước thì đã bị Vô Ngân kéo lại rồi. Lần này Vô Ngân nhấc cánh tay phải của Lãnh Dạ lên, cúi đầu luồn qua nách hắn, đồng thời chân đá thẳng tới mặt Lãnh Dạ.
Cao thủ của Long Hồn thực không tầm thường, cho dù Lãnh Dạ cảm thấy năng lực cận chiến của mình đã rất không tồi rồi, nhưng gặp phải những cao thủ biến thái thế này, căn bản chẳng đáng để vào mắt. Hắn và Dawell hai người mới chỉ có hai ba quyền mà đã bị Vô Ngân đánh cho đến cả sức hòan thủ cũng không có. Lúc này, Lãnh Dạ mới thực sự rất đố kị với 11, rõ ràng là mấy năm trước hắn và 11 đánh hòa với nhau, giờ chỉ mới sau vài năm mà 11 đã có thể miễn cưỡng đánh nhau tới mức ngươi sống ta chết với mấy cao thủ biến thái này rồi, mà hắn thì lại bị đánh cho chẳng còn sức phản kháng, người so với người thực sự là có thể làm tức chết người mà.
Thảo nào Long Hồn vẫn luôn không chịu chiêu thu hắn, thực sự là kém quá xa quá xa rồi. Đây là những ý niệm trong đầu Lãnh Dạ sau khi hắn bị một cước của Vô Ngân đá bay đi.
Trước khi chạm đất, Lãnh Dạ cố nhìn cơn đau trên mặt và trước ngực. Sau khi bắn về phía sau phải lật người lại mới không mất mặt. Nhưng hắn vẫn không đỡ nổi mà phải lùi lại vài bước theo quán tính rồi mới đứng vững được.
“Phì!” Lãnh Dạ phun ra một ngụm nước bọt kèm theo cả máu tươi, nửa bên mặt sưng tấy lên, nhìn chăm chăm vào Vô Ngân. Còn thanh chủy thủ kia của hắn hiện đã ở trong tay Vô Ngân rồi.
Bên kia, Dawell cũng giãy dụa bò dậy, dù sao nó cũng mới được huấn luyện vài năm, năng lực đỡ đòn và chịu đau của thân thể vẫn còn kém xa Lãnh Dạ. Sau khi đứng thẳng người dậy, ôm lấy bên mặt đang bị sưng tấy kia, cố nhịn cho nước mắt không chảy ra, cùng với Lãnh Dạ tạo thành thế ỷ giốc đứng hai bên Vô Ngân. Đây chẳng phải là vì Dawell trẻ tuối yếu đuối, bị người ta đánh cho hai quyền đã liền chảy nước mắt, mà là do một cước đó của Vô Ngân đã đá vào tuyến lệ của nó, nước mắt căn bản cứ chảy ra mà không khống chế được.
Lãnh Dạ và Dawell đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hét lớn một tiếng rồi lại một lần nữa lao về phía Vô Ngân. Vô Ngân tùy ý vung thanh chủy thủ về phía sau, thân thể hơi rung lên một cái, dùng tốc độ càng nhanh hơn lao tới Lãnh Dạ. Trong mắt hắn Dawell hoàn toàn là một người bình thường, cũng chỉ có Lãnh Dạ mới có thể sinh ra chút tính uy hiếp với hắn.
Đúng vào lúc hai người áp sát, trong đầu Vô Ngân đột nhiên rung động một cái, đồng thời thị tuyến trước mắt cũng sinh ra một chút mơ hồ, thân thể tựa như đang trong trạng thái nửa thức nửa ngủ vậy. Hắn vô cùng kinh hãi, biết rằng đây là dị năng tâm linh của Dawellm lập tức cường hành nén xuống. Tuy trạng thái này chỉ duy trì trong vòng không đến nửa giây, nhưng đối với Lãnh Dạ thì đó đã là đủ rồi.
Khi Vô Ngân vừa mới tỉnh lại, một cước ảnh hắc sắc đã đá thẳng tới mặt hắn.
“Bộp!” Một cước này đá cho Vô Ngân phải lui lại sau hai bước, tuy không tạo thành tổn thương gì, nhưng Lãnh Dạ cũng hưng phấn một trận, dù sao người ta cũng là thành viên của Long hồn, trên thế giới này có mấy người có thể đá trúng mặt Long Hồn cao thủ chứ? Tuy rằng trong đó còn có vận khí mà năng lực tâm linh của Dawell.
Lãnh Dạ đắc thế rồi không chịu buông tha, cái chân vừa thu lại đã liền lao lên tiếp, một trận quyền đấm chân đá ào tới.
Vô Ngân tuy lợi hại, nhưng dù sao thân thể vẫn là máu thịt tạo thành. Hơn nữa Lãnh Dạ cũng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện qua, một quyền một cước tòan lực đánh ra đều chẳng phải là người bình thường có thể chịu đựng được. Vô Ngân bị một cước của hắn đá cho có chút đầu váng mắt hoa, nhưng những đòn công kích phía sau vẫn miễn cưỡng đỡ được.
Rất nhanh, Vô Ngân đã tiêu trừ được cảm giác khó chịu trong người, lúc này Lãnh Dạ vừa khéo đang vung quyền đánh tới. Vô Ngân hừ mạnh một tiếng, nửa thân trên ngả về phía sau, quyền của Lãnh Dạ lập tức đánh vào khoảng trống. Nhưng Vô Ngân lại nhìn thấy, phía trên lại có một khuỷu tay huých tới mặt hắn. Thì ra vào lúc Lãnh Dạ đánh tới, Dawell đã nhân lúc đó vòng ra sau lưng hắn và tiếp cận, lúc này thấy cơ hội thì liền lập tức cho một khuỷu tay xuống.
Vô Ngân tức giận vô cùng, nửa thân dưới vung chân đá vào cẳng chân Lãnh Dạ, đồng thời tay phải ngăn cản khuỷu tay của Dawell. Vốn dĩ một cước này của hắn trực tiếp đá vào hạ thể Lãnh Dạ, tổn thương tạo thành sẽ càng lớn hơn. Nhưng hắn tự thị thân phận, không muốn làm chuyện mất mặt như vậy, càng không muốn người ta phải làm thái giám từ đây, do đó mới cải biến lộ tuyến mà đá vào cẳng chân Lãnh Dạ.
Cũng đúng vào lúc này, Lãnh Dạ tựa như phát giác được cái gì đó, kêu lớn một tiếng rồi lui lại phía sau, cũng vừa khéo tránh được một cước của Vô Ngân đá tới. Dawell và Vô Ngân đều không có cái cảm giác đó của hắn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, “đoàng!” một tiếng vang lên.
Đồng thời, cái chân đang chống đỡ thân thể kia của Vô Ngân đột nhiên phốc một tiếng. Trên cẳng chân chảy xuống một dòng suối máu. Vô Ngân đau đớn kêu lên một tiếng, chẳng thể chống đỡ nổi mà ngã xuống mặt đất, y phục nơi cẳng chân hắn đã bị máu tươi thấm đẫm một mảng rồi.
“Dawell!” Lãnh Dạ hống lớn một tiếng, lại lao tới đè lên người Vô Ngân, ôm lấy Vô Ngân lăn sang bên cạnh, một mạch lăn vào trong rừng mới ngưng lại.
Dawell sững sờ một chút rồi lập tức hiểu ra là đã có chuyện gì, không ngờ có kẻ bắn tỉa đang đứng phía xa bắn tới bọn họ. Lập tức cùng Lãnh Dạ và Vô Ngân lao vào trong rừng.
Lãnh Dạ sau khi kéo theo Vô Ngân vào nơi an toàn mới lau mồ hôi, thở phào một hơi nói: “Nguy hiểm quá, con mẹ nó chứ, chẳng biết là thằng nào bắn lén?”
Vô Ngân căm hận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Còn không phải là người của các ngươi sao?!”
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Mấy người chúng ta đều đang bị các ông truy sát rồi, hơn nữa súng bắn tỉa cũng chỉ có một cây, vừa rồi cũng bị ông đánh bay đi rồi.”
Vô Ngân hừ mạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa mà quay sang kiểm tra thương thế của mình. Lãnh Dạ biết rằng nhất thời chẳng thể giải thích rõ được, sợ rằng vô ngân thực sự cho rằng bọn họ cùng với đám người công kích Long Hồn đó hợp tác với nhau, phía sau còn có viện quân nữa. Cũng chỉ có mấy người của Thập Tự Hắc Ám mới biết, bọn họ căn bản chẳng có viện quân.
Vậy thì có thể là ai nổ súng? Và tại vì sao đây?
Lãnh Dạ không tin kẻ nổ súng là người của Long Hồn, một súng này rõ ràng là nhằm vào Vô Ngân mà bắn. Hơn nữa đối phương dường như cũng không muốn lấy mạng Vô Ngân, nếu không một súng đó sẽ chẳng nhằm vào cẳng chân mà đã trực tiếp bắn vào đầu rồi.
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Đối phương chỉ hướng về phía Vô Ngân nổ súng mà không phải bắn hắn và Dawell, điều này nói lên rằng người đó không có địch ý đối với hai người hắn, hoặc giả cũng có thể là vì mục đích gì đó mà tạm thời không muốn giết bọn họ. Khả năng lớn nhất chính là đám người công kích Long Hồn đó, làm như thế này sẽ càng làm cho thù hận giữa Long Hồn và Thập Tự Hắc Ám sâu thêm. Nhưng trong đó có một lỗ hổng ất lớn, nếy thực sự đơn thuần chỉ là muốn làm tăng thù hận giữa hai bên, trực tiếp giết chết Vô Ngân chẳng phải là xong rồi sao, làm như vậy sẽ khó mà giải thích được, tại sau chỉ bắn vào cẳng chân Vô Ngân tạo nên một vết thương nhỏ khiến cho hành động không tiện mà thôi?
Nghĩ không ra, Lãnh Dạ thở dài một hơi rồi kéo theo Dawell mà vô cùng cẩn thận đi ra bên ngoài.
“Đứng lại!” Vô Ngân mắt thấy hai người muốn đi, lớn tiếng hét lên, giãy dụa muốn bò dậy.
“Được rồi mà, hay là ông đi cầu viện đi, bằng cái bộ dạng bây giờ thì còn đuổi gì nữa?” Dứt lời hắn liền chẳng quản tới Vô Ngân nữa, vô cùng cẩn thận lao ra bên ngoài.
Vô Ngân căm hận nhìn theo hai người rời đi, hắn biết Lãnh Dạ nói đúng, hiện tại chân hắn đã bị bắn thủng một lỗ, hơn nữa còn sâu tới tận sương, hắn thực sự chẳng còn năng lực để đuổi theo nữa rồi. Nhưng vừa hận vừa không cam tâm a, cuối cùng Vô Ngân chỉ đành căm hận hống lên một tiếng: “Lãnh Dạ! Ngươi đừng để rơi vào tay ta!”
Lúc này, Lãnh Dạ và Dawell đã vô cùng cẩn thận đi ra khỏi rừng. Lãnh Dạ tâm thần giới bị nhìn quanh một lát, chạy thẳng về địa điểm chiến đấu vừa rồi, nhặt lại thanh chủy thủ và khẩu súng bắn tỉa rồi chạy vụt đi, hướng về phía Dawell đang nấp ở sau một cái cây vẫy vẫy tay, lúc này hai người mới tiếp tục chạy xuống núi.
Hiện giờ Lãnh Dạ đã xác định rồi, tên bắn tỉa đó sẽ không giết hắn và Dawell, chỉ là ngăn cản Vô Ngân đuổi bắt hai người hắn mà thôi. Đối phương làm như vậy là có mục đích gì? Rốt cuộc là địch hay là bạn đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận