Nhân Gian Băng Khí

Chương 374. Các Tự Vi Chiến 3

Chương 374. Các Tự Vi Chiến 3
Chương 374: Các Tự Vi Chiến 3
Phía bên kia…
Hầu Tử cùng Vịt Bầu vừa đánh vừa lui, bởi vì bọn họ là tổ cuối cùng, nói một cách tương đối thì cũng là tổ dễ bị truy đuổi nhất. Nhưng nếu luận về hỏa lực hỏa lực của Hầu Tử cũng là có sự uy hiếp lớn nhất, sự điên cuồng của hắn ngay cả Mười Một và Lãnh Dạ cũng không dám đối mặt ngạnh tiếp. Mà cho dù Long Hồn có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là được tạo thành từ máu thịt, càng không giống dị năng tổ, những người có thể mượn các nguyên tố tự nhiên để làm hậu thuẫn, cho nên chẳng thể đao thương bất nhập. Chỉ là, tử đạn đối với bọn họ tạo thành uy hiếp ít hơn đối với người thường mà thôi.
Tên cao thủ đuổi theo Hầu Tử và Vịt Bầu có danh hiệu là Thiết Trảo, chuyên sử dụng Ưng Trảo công cùng Thiếu Lâm Long Trảo công, trảo lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần bị hắn đánh trúng, cho dù có cứng rắn như cương thiết cũng trong nháy mắt lưu lại năm vết trảo rõ ràng.
Trảo công của Long Quốc là một loại võ công tương đối khó luyện, nó không nhờ ngoại lực, mà tất cả đều là rèn luyện chỉ lực của mười đầu ngón tay. Những người khác đều tưởng rằng trảo công là dùng móng tay để đả thương người, tất cả đều là sai lầm, nếu ngươi lấy sức dùng móng tay đi chụp cương thiết, cam đoan cả cái móng tay của ngươi đều sẽ bị phế. Trảo công rèn luyện chính là lực ở đầu ngón tay, có chút giống với loại công phu Nhất Chỉ Thiện. Nhưng loại công phu Nhất Chỉ Thiện này là loại chỉ đánh phá một điểm, tất cả lực lượng ngưng tụ thành một điểm trong nháy mắt tạo cho đối thủ thương tổn rất lớn. Còn trảo công lại là để đánh trực tiếp, tỷ như một cao thủ trảo công bắt được tay ngươi thì dùng sức bóp nát, khi đó toàn bộ cơ nhục trên cánh tay ngươi sẽ bị bóp nát, có thể thấy cả xương, nếu đối phương vẫn còn ngoan cố, liền trực tiếp đem toàn bộ cánh tay đó giật ra. Cho nên cao thủ trảo công rất đáng sợ, đặc biệt là lúc chỉ lực của họ đã có thành tựu, bình thường các cao thủ đều không muốn chiến đấu cận thân với họ.
Hầu Tử lại không hiểu điều này, hắn là một đột kích thủ, không phải là cận chiến thủ, một người đột kích thủ vĩ đại không bao giờ để cho đối phương tới gần mình. Huống hồ với hỏa lực cường đại như vậy của bọn họ, cũng chẳng ai có thể tới gần.
Hầu Tử cũng không cần Vịt Bầu phối hợp, tiết tấu hắn thay đạn cùng xạ kích thì Vịt Bầu còn xa xa mới theo kịp, bởi vậy Vịt Bầu trở thành một gánh nặng dư thừa.
Thiết Trảo cũng rất bực bội, đối với công phu khinh công hắn không nắm rõ, cũng không có thân thủ linh hoạt tránh né tử đạn như Vô Ngân, bởi vậy bị Hầu Tử áp chế, chỉ có thể trốn ở sau một thân cây mà không ló đầu ra được, ở xa xa nghe tiếng súng máy gầm gừ, còn có tiếng rống hưng phấn của Hầu Tử như tiếng kêu của dã thú.
“Đoàng!” Đột nhiên một tiếng súng to rõ từ xa truyền đến, Hầu Tử bỗng dưng cả kinh. Có lẽ Vịt Bầu cùng Thiết Trảo nghe không ra tiếng súng này có gì khác thường, nhưng Hầu Tử, người đã từng tiếp thụ qua những sự huấn luyện giống như Mười Một thì lại có khả năng nhận ra. Đây chính là thanh âm của súng bắn tỉa, nhưng tuyệt không phải Lãnh Dạ bắn. Nghe tiếng súng này, tên bắn tỉa đại khái ở ngoài một ngàn thước bắn ra, Lãnh Dạ dù chạy nhanh như thế nào cũng không có khả năng chạy cách xa ngoài đỉnh núi ngàn thước. Nếu không phải Lãnh Dạ thì rất có thể là người của Long Hồn.
Đáng chết, bọn họ cũng có tay bắn tỉa, thế này thì nguy to.
Trong đấu súng đáng sợ nhất chính là có tay bắn tỉa ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, thường có thể nhân lúc ngươi lơ đãng mà cho ngươi một kích trí mạng.
Kì thực Hầu Tử không biết Long Hồn là một tổ chức độc lập, luôn luôn coi thường sử dụng binh khí nóng. Đối với bọn họ mà nói, sử dụng súng loại binh khí nóng này ngược lại còn hạn chế đề cao tố chất bản thân. Mặc dù Long Hồn cũng có một bộ môn ẩn tàng trong quân đội, nhưng cũng chẳng ai biết Hổ tổ đó ở trong quân đội để làm gì. Đương nhiên càng không có ai biết, người của Hổ tổ mặc dù đang ở trong quân đội, cũng đồng dạng coi thường sử dụng binh khí nóng. Chỉ có Báo tổ là ngoại lệ, thân là vệ sĩ, bọn họ phải hiểu rõ tất cả các loại súng và uy lực của chúng. Bất quá cho dù như vậy, Báo tổ bình thường cùng lắm cũng chỉ sử dụng súng ngắn. Bởi vì đối với người học võ mà nói, sử dụng quá nhiều binh khí nóng sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại, hạn chế sự đề cao võ học. Tựa như thời cổ đại, một thanh thần binh chém sắt như chém bùn cố nhiên mọi người đều mơ ước mà chạy đông chạy tây tìm kiếm, nhưng sau khi có được họ lại vô cùng ỷ lại vào thần binh lợi khí. Trình độ võ học của bản thân ngược lại rất khó có tiến bộ. Cao thủ chân chính đều là trong sinh tử chiến đấu mà trưởng thành phát triển ra.
Cho nên một súng này không phải là người của Long Hồn bắn, cũng không phải là người của Thập Tự Hắc Ám. Ngược lại nó lại là công kích vào Vô Ngân, người đang đuổi bắt Lãnh Dạ và Dawell. Nhưng Hầu Tử không biết điểm đó, đương nhiên càng không có khả năng biết đối phương không có sát ý với Long Hồn, hắn vì tận lực giảm bớt uy lực của súng bắn tỉa nên mới cố ý chạy cách xa đỉnh núi cả ngàn thước. Nếu không phát súng này không chỉ trúng vào đùi Vô Ngân khiến máu thịt bầy nhầy mà là trực tiếp bắn cho hắn thành tàn phế rồi.
Bắn nốt viên tử đạn cuối cùng trong băng đạn, Hầu Tử lập tức thuận tay tháo bỏ băng đạn rỗng, tay trái sờ vào bên hông, sau nháy mắt đã thay xong một băng đạn mới. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó, Thiết Trảo đã từ sau thân cây gần như bị bắn nát kia chạy ra, tránh tới sau một thân cây gần hơn.
“Đát đát đát…” Thanh âm của súng tiểu liên dừng lại một giây, sau đó lại một lần nữa vang lên, tử đạn bắn vào thân cây mà Thiết Trảo đang ẩn nấp, gỗ bay tứ tung ra xung quanh. Chỉ trong chốc lát thân cây đã bị đạn bắn thành một khối nát bét. Cũng may là Thiết Trảo chuyên chọn những cây đại thụ, nếu không cái cây này đã bị vỡ nát mà gẫy ra rồi.
Hầu Tử vừa điên cuồng bắn vừa rống to lên, hỏa lực cường đại áp chế lấy Thiết Trảo. Dường như Hầu Tử đã hưng phấn quá mức, nếu không phải Vịt Bầu ở phía sau lôi kéo hắn, Hầu tử đã đã mấy lần thì chút nữa lao lên, muốn đem nòng súng chĩa vào người Thiết Trảo mà điên cuồng bắn rồi.
Kì thực không phải Hầu Tử không phải không tự biết mình, chỉ là hắn thân là đột kích thủ thì có giác ngộ của đột kích thủ. Tại chiến trường, đột kích thủ một mạch xung phong, nói khó nghe một chút thì là làm kẻ đi đầu chịu chết. Nhưng đồng dạng, bọn họ cũng là một nhánh bộ đội không thể thiếu dùng để áp chế hỏa lực của đối phương. Hầu Tử càng là một kẻ giỏi nhất trong đó, mỗi lần chỉ cần bắn ra là hắn đều không tự chủ được muốn vọt tới trước. Cái này không thể không kể công chính sách tẩy não của Ma Quỷ khiến cho đại bộ phận đột kích thủ trên chiến trường đều nghĩ rằng: lui về phía sau là một loại biểu hiện rất đáng xấu hổ.
May mà lúc này Hầu Tử vẫn duy trì tỉnh táo, biết mình là đang chạy chối chết chứ không phải đang liều mạng, cho nên hắn cố nén xúc động muốn lao về phía trước, theo Vịt Bầu từng chút từng chút lui về phía sau.
“Hầu Tử!” Thanh âm của Cuồng Triều vang lên trong tai hắn: “Đừng ham đánh, đi thôi!”
“*!” Hầu tử chửi một câu, hắn hận bên người không có lựu đạn, trực tiếp cho Thiết Trảo nổ chết. Cho dù nổ không chết, buộc hắn từ phía sau thân cây đi ra cũng tốt. Nhưng dưới tình huống cấp bách hiện nay, cái hắn có thể làm được chính là tận lực chạy trốn.
“Vịt Bầu! Giao xoa hỏa lực!” Hầu Tử quát to một tiếng, bắn thêm về sau vài nhát nữa rồi lại chạy xuống núi.
Khi Hầu Tử chạy, Vịt Bầu kiềm chế Thiết Trảo. Đợi khi Hầu Tử chạy được gần trăm mét, đột nhiên lại quay lại tiếp tục bắn. Lúc này lại tới lượt Vịt Bầu chạy đi, gần được trăm mét thì lại đổi cho Hầu Tử. Cứ như vậy hỏa lực không ngừng giao thoa, nhưng Thiết Trảo thực là chẳng có cách để truy kích, nhiều nhất cũng chỉ có thể trừng mắt ra nhìn hai người chạy càng ngày càng xa.
Đợi sau Hầu Tử và Vịt Bầu đã chạy đi được hơn bảy trăm mét. Thiết Trảo mới từ sau thân cây thò đầu ra. Miệng lầm bà lầm bầm: “Bắn thật hung hăng a.”
Hắn giơ bàn tay lên, đeo lên chiếc đồng hồ Song Sư Tam Tinh kiểu cũ đang có chút chấn động. Chiếc đồng hồ đeo tay đã chấn động được một lúc rồi, chỉ là vừa rồi còn đang giao chiến, không có thời gian để quan tâm là ai tìm hắn mà thôi.
Thiết Trảo ấn xuống một cái nút tròn trên đồng hồ, hỏi: “Chuyện gì?”
Trong chiếc đồng hồ nhìn có vẻ bình thường cũ kĩ này truyền ra thanh âm của Vô Ngân: “Ta thất bại rồi, bọn chúng có hậu viện, Lãnh Dạ chạy mất rồi.”
“Hả?” Thiết Trảo vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn hai người Hầu Tử và Vịt Bầu đã chạy đi xa, nói: “Vậy ta đi bắt hai người Hầu Tử về? Dù sao bọn chúng vẫn chưa chạy xa.”
“Không cần.” Trong đồng hồ đột nhiên có thêm thanh âm của Thiên Hải: “Chúng ta vốn chỉ cần lưu Băng và Lãnh Dạ lại, Lãnh Dạ đã chạy rồi thì đừng quan tâm tới chúng nữa. Tất cả cùng phong bế cái núi này. Băng đã thụ trọng thương, khẳng định là còn trong núi, nhất định phải bắt lấy hắn.”
Thiết Trảo sắc mặt cổ quái hỏi: “Hắn…hắn chạy rồi?”
Xác thực, có thể trong vòng vây của tam đại cao thủ Chiến Hồn, Thiên Châm và Bá Đao chạy thoát, điều này thực chẳng thể tưởng tượng nổi. Không những Thiết Trảo mà ngay cả Vô Ngân đã thụ trọng thương cùng những cao thủ khác của Long Hồn đang chạy lên đỉnh núi cũng khó mà tin nổi. Nhưng nếu để bọn họ biết, Mười Một dưới tính huống tâm tạng bị chấn nát mà vẫn có thể đâm Chiến Hồn bị thương rồi sau đó chạy mất, e rằng thực sự sẽ tạo thành một trường chấn động không nhỏ trong nội bộ Long Hồn mất.
Nhưng lúc này, đúng như dự liệu của Thiên Hải, Mười Một xác thực vẫn còn trong núi, hơn nữa thương thế cũng không nhẹ.
Sau khi đâm Chiến Hồn Bị thương hắn liền không nghỉ ngơi chút nào mà chạy ngay vào rừng, mang theo một thân thương thế trầm trọng. Trái tim của hắn đập càng ngày càng chậm, chậm đến mức gần như ngừng lại rồi.
Bá Đao vẫn luôn đuổi theo phía sau. Hắn biết, nhưng vậy thì sao chứ? Lẽ nào muốn một người sắp “chết” như hắn lại trở lại cùng người ta chém giết một trận?
Khi hòn đá ném ra, Mười Một cũng chú ý tới, đồng thời cũng biết hòn đá là ném tới Bá Đao phía sau. Hắn biết thời gian là vàng bạc, không lãng phí chút thời gian nào, một mạch lao thẳng vào trong rừng.
Người rất mệt, đặc biệt là mi mắt càng ngày càng trầm trọng. Nếu không phải là bằng vào ý chí và nghị lực kinh nhân thì hắn căn bản chanửg thể chạy được tới nơi đây. Nhưng cho dù là như vậy, sau khi mất đi một lượng lớn máu, thân thể của hắn đã tới mức cực hạn rồi.
Tim đập càng ngày càng chậm, bước chân cũng chậm dần lại, đôi mắt băng lãnh kia cũng dần biến thành mờ đục. Nhưng Mười Một biết, bản thân không thể dừng lại, dừng lại là những công sức đã bỏ ra trước đó sẽ mất hết.
Hắn không phải là không biết, bản thân như thế này sẽ lưu lại manh mối, máu sẽ không ngừng rơi xuống đất, trong không khí cũng lưu lại mùi máu rất nồng, còn có những cành lá bị dẫm đạp vào trên đường chạy tới đây, không cần biết là chạy tới nơi nào thì cuối cùng đối phương cũng sẽ đều tìm được hắn dựa vào những manh mối đó. Cái hắn cần chỉ là cố gắng hết sức chạy xa một chút, tranh thủ một chút thời gian để sửa chữa thân thể.
Nhưng lão thiên gia có cho hắn cơ hội này hay không?
Trong nháy mắt, phía trước tựa hồ như xuất hiện một thân ảnh. Mười Một bỗng cả kinh, mặc dù hắn bị trọng thương, tất cả giác quan đều giảm tới mức thấp nhất, nhưng người này không ngờ lại có thể giống như quỷ ảnh mà vô thanh vô tức đột nhiên đứng trước mặt hắn, điều này sao có thể không khiến cho hắn kinh ngạc cơ chứ?
Khi nhìn rõ người này, địch ý trong mắt Mười Một mới dần dần biến mất, hắn khẽ thở ra một hơi: “Tửu…”
Lời còn chưa dứt, Mười Một đột nhiên khuỵu chân xuống, bước về phía trước vài bước rồi đổ nhào, người phía trước kia kịp thời đỡ lấy hắn, sau đó hơi nhíu mày lại nhìn thương thế trước ngực. Tiếp đó thì quay đầu lại nhìn theo vết máu kinh nhân lưu lại dọc đường, thực khó mà tưởng tượng một người phải có ý chí và nghị lực kiên định đến nhường nào mới có thể chạy đến nơi này trong tình trạng thân thể như vậy.
Nếu đổi lại là bất kì một người nào khác, cho dù là những tuyệt đỉnh cao thủ của Long Hồn ở nơi đây cũng tuyệt đối chẳng thể sau khi thụ trọng thương như thế này mà còn có thể chạy xa như vậy. Mười Một có thể kiên trì chạy đến nơi đây mà vẫn giữ được tỉnh táo, hoàn toàn là bằng vào nghị lực kinh nhân của hắn.
Mười Một khẽ thở dốc vài hơi, với tố chân thân thể của hắn cho dù là có phải mang vật nặng chạy vài cây số cũng đều không thở dốc, nhưng lúc lại hắn lại thở có chút gấp gáp nặng nề, dễ dàng tưởng tượng ra thân thể hắn đã mệt mỏi tới mức cực hạn rồi.
Sau khi khí tức hơi bình ổn lại một chút, Mười Một ngẩng đầu lên liếc nhìn người đang đỡ mình, khẽ hỏi: “Bắt ta sao?”
Người này chính là người quen cũ của Mười Một, hắn có thể tiến nhập vào Long Hồn cũng là do lão đầu tệ hại này dẫn tiến, người này chính là tổ trưởng dị năng tổ của Long Hồn, Tửu Quỷ.
Tửu Quỷ khẽ thở dài một tiếng, cười khổ lắc lắc đầu, đột nhiên một chưởng vỗ vào sau ót Mười Một, Mười Một còn chưa kịp ho một tiếng thì đã hôn mê đi rồi.
Tửu Quỷ trước tiên đặt Mười Một xuống đất, móc một cái bình nhỏ và một cuộn băng từ trong túi áo ra, lấy cái gì đó đại khái tựa như kim sang dược từ trong chiếc bình nhỏ ra rồi cầm máu cho vết thương trước ngực Mười Một, sau đó lại dùng cuộn băng mau chóng băng bó đơn giản mấy vòng quanh vết thương.
Sau khi băng bó xong, Tửu Quỷ đứng dậy, mi mày nhíu chặt nhìn vào vết máu lưu lại dọc đường cùng mùi máu tanh nồng đang lan tỏa trong không khí.
Đột nhiên, Tửu Quỷ vỗ một chưởng ra phía sau, đồng thời khẽ quát lên: “Thủy Ngự kết giới!”
Trong không khí đột nhiên xuất hiện một dòng nước dài nhỏ chẳng biết từ đâu mà tới, chỉ là dòng nước này phập phù trong không khí, nhìn có vẻ rất là quỷ dị. Bàn tay to lớn của Tửu Quỷ vung ra, luồng nước tựa như một con rắn xoay chuyển mấy vòng trong không trung, sau đó lại hạ xuống tiếp xúc với những vết máu trên mặt đất. Chỉ sau khoảnh khắc, mùi máu tanh trong không khí và vết máu trên mặt đất đã biến mất hết, chỉ là trên nền đất và lá khô đều trở nên có chút ẩm ướt, tựa như vừa có đợt sương buổi sớm giỏ xuống vậy. Tửu Quỷ lại lần mò trên thân thể Mười Một một lượt, một tầng nước trong suốt rất mỏng bao phủ lên người hắn, hoàn toàn che giấu không cho mùi huyết dịch tỏa ra. Đến đây Tửu Quỷ mới khom người ôm Mười Một lên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận