Nhân Gian Băng Khí

Chương 38. Giao Dịch Chứ? (Hạ)

Chương 38. Giao Dịch Chứ? (Hạ)
Chương 38: Giao Dịch Chứ? (Hạ)
"Mười Một, ngươi là người nước nào?"
Mười Một lắc đầu.
Văn Cường sa sầm mặt nói: "Sao, không dám nói à?"
Lãnh Dạ tiến đến cạnh Văn Cường, khẽ nói vài tiếng. Văn Cường nghe xong liền gật đầu nói: "Thì ra là vậy, chẳng lẽ ngươi không biết mình là người nước nào sao?"
Mười Một bình thản nói: "Ta không có quốc tịch."
Văn Cường cười nói: "Vậy còn cha mẹ của ngươi đâu? Cha mẹ ngươi nhất định phải có quốc tịch chứ?"
"Ta cũng không có cha mẹ."
Văn Cường vẫn nhìn chằm chằm Mười Một, đột nhiên thở dài nói: "Xin lỗi, đừng trách ta nói quá. Chỉ là ta nhìn ngươi rất giống người Trung Quốc, cho nên vẫn xem ngươi là người cùng phe. Một người Trung Quốc, nếu ngay cả quốc gia mình cũng không dám thừa nhận thì ……"
Mười Một nhắc lại một lần nữa: "Ta không có quốc tịch."
Văn Cường cười nói: "Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở 'Ma Quỷ', không biết cũng là chuyện thường, ta không trách ngươi." Mọi người đều có thể nghe thấy, ý của Văn Cường là đã coi Mười Một như người Trung Quốc.
Mười Một không muốn cứ tiếp tục dây dưa thế này, hắn mở miệng hỏi: "Mục đích các ngươi là gì?"
"Mục đích?" Văn Cường sửng sốt một chút rồi nhìn về phía Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhún vai nói: "Không nên nhìn tôi, ông mới là ông chủ."
Văn Cường bật cười và quay đầu nhìn phía Mười Một hỏi lại : "Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
Mười Một chỉ vào khẩu AK trên tay mình, ý tứ đã rất rõ ràng, nếu không nói ta sẽ giết ngươi.
Văn Cường lắc đầu, chỉ chỉ về phía sau nhưng không nói gì, ý là ngươi có thể đánh gục hết đám vệ sĩ của ta sao?
Mười Một khinh thường nói: "Thử xem nhé!" Lời còn chưa dứt, đột nhiên hắn giơ khẩu AK lên, hướng về phía bọn vệ sĩ.
Đám vệ sĩ đều đang chú ý đến động tác của Mười Một, nếu hắn dùng súng thì bọn họ cũng dùng theo. Còn Lãnh Dạ cũng lập tức nhào tới chỗ Văn Cường và Văn Vi, đẩy bọn họ nấp xuống dưới ghế sô pha.
"Đoàng đoàng đoàng ……" Trong đại sảnh nhất thời toàn là tiếng súng nổ, Văn Vi được Lãnh Dạ đẩy xuống dưới ghế sô pha, nàng sợ hãi kêu la thất thanh mà nằm trọn trong lòng Văn Cường. Văn Cường cũng không ngờ Mười Một nói đánh là đánh, không khỏi vừa bực mình lại vừa buồn cười, vừa ôm Văn Vi, vừa nhờ Lãnh Dạ nên mới trốn được dưới ghế sô pha. May mà Mười Một không đưa hắn trở thành mục tiêu, chỉ là công kích bảy tên bảo vệ. Mà bọn bảo vệ cũng có ý dời đi chiến trường, không muốn để Văn Cường và Văn Vi bị trúng tên bay đạn lạc, cho nên tới giờ Văn Cường và Văn Vi chỉ bị chút kinh hãi mà thôi.
Đột nhiên, "oanh!" Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó cả đại sảnh chợt sáng bừng lên, bạch quang chói lòa khiến người ta không dám mở mắt.
Lãnh Dạ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại rồi vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Cẩn thận, hắn định cận chiến!"
Rất nhanh, đại sảnh truyền đến tiếng vật cứng va chạm cùng với tiếng hừ.
Bởi vì tạm thời không nhìn thấy gì, những vệ sĩ cũng không dám tùy tiện bắn tiếp, họ sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ bắn trúng Văn Cường và Văn Vi.
Việc này lại càng tiện nghi hơn cho Mười Một, cận chiến vốn là sở trường của hắn, huống chi đối phương còn nhìn không rõ.
Văn Cường vẫn ôm chặt Văn Vi, đột nhiên hắn cảm thấy trống rỗng, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Văn Vi. Văn Cường sắc mặt đại biến, quát: "Tiểu Vi!"
Lãnh Dạ giữ hắn lại nói: "Đừng quá lo!" Tiếp theo kêu lên: "Mười Một, chúng ta nói chuyện."
Mười Một không nói gì, trong lúc lo lắng, thị lực của Văn Cường và Lãnh Dạ cũng dần khôi phục lại.
Vừa mở mắt ra, hai người đã bị tình huống trước mắt làm cho càng hoảng sợ. Đại sảnh ngổn ngang, bảy tên bảo vệ nằm trên mặt đất, ba bị phi đao đâm xuyên yết hầu, bốn người còn lại bị chủy thủ cắt đứt yết hầu.
Tất cả đều bị một đao chí mạng, đến lúc chết cũng không phát ra được âm thanh. Văn Cường thật sự bị dọa cho khiếp vía, Mười Một chỉ trong một thời gian vài phút ngắn ngủi đã tới giết bảy tên vệ sĩ của hắn, chứng kiến thực lực của Mười Một, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thật cái này cũng là do Mười Một tận dụng cơ hội tốt mà thôi, nếu như vừa rồi Văn Cường không ở chỗ này, hắn sẽ không lớn mật như vậy. Vừa rồi, đám vệ sĩ cố kỵ Văn Cường, không xuất ra hết quyền cước, mới để cho Mười Một tận dụng cơ hội.
Mười Một tay trái ôm lấy hông Văn Vi, tay phải dí chủy thủ sát trên cổ nàng, đứng không xa chỗ Văn Cường và Lãnh Dạ. Sắc mặt Mười Một cũng không tốt lắm, có lẽ đã bị thương, chỉ là do Văn Vi che ở phía trước hắn nên nhìn không thấy vết thương ở đâu.
Sắc mặt Văn Cường càng ngày càng xanh, hắn cắn răng nói:: "Thả con gái ta ra."
Mười Một vẫn bình thản như cũ mà lạnh giọng nói: "Mục đích của ngươi."
Sắc mặt Văn Cường trở nên trắng bệch, Văn Vi toàn thân run rẩy mà nhìn về phía Mười Một, nàng tức giận đến toàn thân phát run.
Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Văn Cường, tiến lên vài bước nói: "Mười Một, ngươi cam đoan sau khi chúng ta nói xong sẽ tuyệt không tiết lộ ra ngoài chứ?"
Mười Một nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi gật đầu.
Lãnh Dạ hít sâu một hơi, đang định mở miệng, Văn Cường đột nhiên quát: "Không được!"
Lãnh Dạ vẻ mặt hơi nhăn lại nói: "Ông chủ, ta biết rất rõ cá tính của Mười Một, nếu không nói cho hắn, hắn sẽ lập tức giết con gái ông. Thân phận và con gái, ông chỉ có thể chọn một."
Dừng một chút, hắn tiếp tục: "Yên tâm đi, ta tin tưởng Mười Một."
Văn Cường nhìn chằm chằm Mười Một, đợi một hồi lâu mới thở dài một hơi, tựa đầu qua một bên.
Lãnh Dạ nhìn phía Mười Một, hỏi: "Nghe nói qua 'Long Hồn' chưa?"
Mười Một nhíu mày, giáo quan đã từng nói qua về tình hình quân đội thế, trong đó thì có các nhóm bộ đội bí mật. Những nhóm bộ đội này thực lực siêu cường, hơn nữa chỉ nhận lệnh từ lãnh đạo cao nhất của quốc gia đó. Họ chính là lợi khí mạnh nhất của một quốc gia, bình thường chỉ nhận những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm mà những binh lính bình thường không thể nào làm được. Giáo quan từng nhấn mạnh nhất định phải cẩn thận tổ chức đặc biệt của những quốc gia này, trong đó đáng chú ý nhất chính là "Long Hồn" của Trung Quốc.
"Long Hồn", nhân số không rõ, danh sách thành viên cũng không rõ, vị trí cũng không rõ, nhưng nhưng vẫn bài danh là tổ chức đặc biệt đứng đầu toàn thế giới. Thứ hai chính là "Kỵ Giáp Đặc Cảnh" của Mỹ, thứ ba là "Kỵ Sĩ" của anh.
Giáo quan nhấn mạnh, nếu gặp phải người của ba tổ chức đặc biệt này, ngàn vạn lần phải cẩn thận, bởi vì bọn họ cũng không phải đối thủ của ba tổ chức đặc biệt này.
Bởi vì giáo quan từng đề cập qua rất nhiều lần, cho nên Mười Một nhớ rất rõ ràng, chỉ là hắn không rõ tại sao Lãnh Dạ phải nhắc tới "Long Hồn."
Mười Một mở miệng hỏi: "Ngươi là người của 'Long Hồn'?"
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Ta cũng hy vọng, chỉ là ta chưa có khả năng đó.".
Hắn thở dài nói: "Kỳ thật, ông chủ bọn ta sở dĩ bảo chúng ta tập kích Mardy chính là do quốc gia ủy thác."
"Quốc gia?"
Lãnh Dạ gật đầu nói: "Phải, Trung Quốc."
"Tại sao?"
Lãnh Dạ liếc mắt nhìn Văn Cường một cái, lúc này sắc mặt Văn Cường đã trở nên trắng bệch vô lực, chỉ đành gật đầu.
Lãnh Dạ tiếp tục nói: "Kỳ thật ông chủ bọn ta là do chính phủ Trung Quốc phái tới nước Anh phát triển, bề ngoài là thương nhân, kỳ thực là ……"
"Đặc vụ?"
Lãnh Dạ cười khổ nói: "Có thể nói như vậy, mấy năm trước, một thành viên kì cựu của 'Long Hồn' đột nhiên mất tích, quốc gia cũng hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, cuối cùng mới biết được nguyên do là y bị người ta bắt được ở nước Anh ……"
Mười Một lập tức hỏi: "Lục Dương?"
Đồng tử Văn Cường chợt co rút lại, gấp giọng hỏi: "Ngươi biết y?"
Mười Một nhìn hắn một cái, không trả lời mà nói: "Tiếp đi."
Lãnh Dạ nói: "Quốc gia thông tin cho ông chủ bọn ta, lệnh cho ông ấy bằng mọi cách nhất định phải cứu thành viên có biệt hiệu 'Thần Kiếm' này. Bởi vì những chuyện thế này quốc gia không thể ra mặt, cho nên ông chủ chỉ có thể đi thuê nhân thủ ám sát Mardy, rồi thừa dịp cứu người."
"Sao ngươi lại biết việc này?" Lãnh Dạ chỉ là lính đánh thuê, cho nên Mười Một vẫn còn có chút hoài nghi.
Lãnh Dạ trầm mặc một chút, rồi nói: "Bởi vì ta đã từng cứu ông chủ một mạng, với lại ta cũng đã biết thân phận ông ấy rồi, với ta ông ấy không cần phải hoài nghi."
Thấy Mười Một trầm tư một lát, Văn Cường hỏi: "Ngươi biết 'Thần Kiếm' hả?"
Mười Một không có đáp lời hắn, lại hỏi: "Tại sao không phái 'Long Hồn' đi?"
Lần này người trả lời chính là Văn Cường, hắn cười khổ nói: "Không thể dễ dàng như vậy, nếu phái 'Long Hồn' mà bị nước Anh biết, bọn họ khẳng định cũng sẽ phái 'Kỵ Sĩ' ra. Hai quốc gia đều phải dè mặt nhau, không thể để cho 'Long Hồn' và 'Kỵ Sĩ'tranh đấu được."
Mười Một suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta giao dịch chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận