Nhân Gian Băng Khí

Chương 380. Kiếm Tông Truyền Nhân 3

Chương 380. Kiếm Tông Truyền Nhân 3
Chương 380: Kiếm Tông Truyền Nhân 3
Hai tên sắc lang một lớn một nhỏ lén lút đi về phía hồ tắm nữ, cả ngọn núi này đều là sản nghiệp tư nhân của Vu Quang Hải nên tòa biệt thự này được xây đặc biết lớn, cả hai dòng suối nước nóng thiên nhiên tốt nhất trong lòng núi đều ở trong biệt thự này. Biệt thự lấy hai dòng suối nước nóng này làm chủ, xây thành tiền viện và hậu viện. Bọn Lãnh Dạ ngâm trong suối nước nóng ở hậu viện còn Tuyết Linh Nhi và Băng Mộng thì ở tiền viện. Trong biệt thự trừ năm người này ra thì cũng chỉ có mấy người hầu được thuê tới để thường xuyên quét dọn, ngoài ra thì thường ngày cực ít khi có người tới, đến cả Vu Quang Hải chủ nhân tòa biệt thự này cũng chỉ hai ba năm mới tới một lần.
Từ dòng suối nước nóng lộ thiên ở hậu viện tới suối nước nóng ở tiền viện cần đi qua biệt thự, để tránh bị mấy người đầy tớ nhìn thấy, Lãnh Dạ cố ý đi đường xa, vòng một vòng lớn ở bên ngoài biệt thự, sau đó mới lại trèo tường tiến vào.
Khi Lãnh Dạ và Dawell vì tránh bị người phát hiện nên phải lãng phí thời gian đi đường xa thì Hỏa Điểu đang đi thẳng một mạch tới tiền viện, do đó chẳng nhìn thấy bọn họ đâu. Bởi vì Hỏa Điểu đi đường gần nên đến nhanh hơn Lãnh Dạ, nhưng dọc đường chẳng nhìn thấy Lãnh Dạ và Dawell đâu nên khiến hắn đầy bụng hồ nghi. Cuối cùng lặng lẽ nấp ngoài cánh cửa ở tiền viện, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là có thể nhìn thấy một màn kinh diễm.
Nhưng Hỏa Điểu thủy chung chẳng tìm thấy bọn Lãnh Dạ đâu, không khỏi lầm bầm mấy câu rồi cũng không để trong lòng nữa, sau khi lén lút đi tới bên cửa liền khẽ đẩy ra một khe nhỏ. Qua khe hở đó nhìn ra bên ngoài là một hồ suối nước nóng thiên nhiên cực lớn, trên mặt hồ hơi nóng không ngừng bốc lên. Lúc này, hai nữ hài toàn thân không mặc thứ gì đang ngâm mình trong nước mà khẽ nói chuyện với nhau. Bởi vì bọn họ quay lưng về phía cửa phòng nên Hỏa Điểu chỉ có thể nhìn thấy lưng hai người. Nhưng cho dù là vậy, đôi mắt của hắn cũng sắp biến thành hình trái tim rồi.
Liếm liếm môi một cái, Hỏa Điểu dụng lực nuốt ực một ngụm nước bọn xuống cái cổ họng đã nóng bỏng. Đúng vào lúc này, Băng Mộng đột nhiên đưa tay ngược lại túm lấy chiếc khăn tắm đặt bên bờ hồ, tiện tay quấn chiếc khăn lên người. Sau đó rào một tiếng nhảy ra khỏi dòng nước, hai mắt lấp lánh hàn quang nhìn về phía cánh cửa.
“Thảm rồi, mục tiêu đã bại lộ, chạy mau!” Hỏa Điểu run lên một cái, sau đó lập tức hiểu ra là mình đã bị phát hiện, vứt lại một câu rồi vội vã rút lui.
Nói thì chậm mà tình hình lúc đó thì nhanh vô cùng. Hỏa Điểu còn chưa chạy được bao xa, chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, theo đó cánh cửa phòng bị đẩy ra, hơi lạnh bên ngoài lập tức ùa vào trong phòng. Băng Mộng hừ lạnh một tiếng, chẳng hề do dự đuổi theo Hỏa Điểu. Trong biệt thự lập tức hiện ra cảnh tượng hai mĩ nữ đuổi theo dã thú, náo loạn cả lên.
Hỏa Điểu chạy lên chạy xuống thế nào cũng không dứt nổi cái đuôi Băng Mộng bám theo. Ngược lại khoảng cách giữa hai người còn dần dần ngắn lại. Đột nhiên, Băng mộng vung chiếc khăn tắm trên người ra, chiếc khăn đã ngấm nước hệt như một chiếc roi da bền chắc quấn vào chân Hỏa Điểu, cả thân hình hắn lập tức ngã sóng soài xuống đất. Mà lúc này Băng Mộng đã nhảy đè lên người Hỏa Điểu, một quyền hung hăng đấm mạnh xuống mặt hắn. Đừng thấy Băng Mộng là một nữ hài mà coi thường, sức mạnh của cô thực không nhỏ, đòn đánh ngoan độc vô bỉ, lại chuyên chọn những chỗ dễ bị thương tổn như mắt mũi miệng mà hạ thủ, nhất thời Hỏa Điểu bị đánh tới không ngừng kêu lên oa oa.
“Tiểu Mộng đừng đánh nữa, là ta mà…” Hỏa Điểu bị Băng Mộng đè lên người, chỉ có thể hai tay che mặt, nhưng lại không dám hòan thủ.
Băng Mộng nghiến răng lạnh giọng nói: “Ta muốn đánh chính là ngươi đó, dám nhìn trộm à. Hừ hừ, thường ngày thấy ngươi thực thà, không ngờ trong bụng cũng toàn thứ xấu xa.” Vừa nói, Băng Mộng lại vừa liên tiếp nện xuống ba bốn quyền.
Mà lúc này, Tuyết Linh Nhi cũng từ phía sau đuổi tới. Không chạy tới ngăn cản, ngược lại còn ở bên cạnh vui vẻ mà xem náo nhiệt.
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Ta là tới thông tri cho hai người…”
Lần này nắm đấm đã giơ lên của Băng Mộng chưa hạ xuống ngay, cô lạnh lùng hỏi: “Thông tri cái gì?”
“Phù phù.” Hỏa Điểu thở hổn hển một hồi rồi nói: “Ta là tới nói cho hai người… Oa! Bố khỉ, lớn thật…”
“Bụp!” Lại là một quyền đánh xuống, Hỏa Điểu lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ là không biết vì bị đánh hay bởi vì cảnh tượng vừa được chứng kiến.
“Được rồi, đừng đánh nữa!” Hỏa Điểu vội vàng kêu lên: “Ta là tới nói cho hai người, Lãnh Dạ và tên tiểu tử tóc vàng chạy tới nhìn trộm hai người.”
“Bộp!” Một con mắt của Hỏa Điểu lập tức tím bầm, Băng Mộng nheo mắt lại nói: “Ta không nhìn thấy bọn chúng, chỉ thấy ngươi tới nhìn lén.”
“Chắc chắn bọn chúng đã chạy theo đường khác rồi… Má ơi, đừng đánh vào mặt ta nữa…!”
Khi Hỏa Điểu đang bị Băng Mộng dần cho một trận thì ở một nơi khác, Lãnh Dạ và Dawell mặc kệ rét lạnh, khoác áo tắm, đi dép lê chạy gần ngàn mét trên tuyết, sau khi đến gần tiền viện mới leo tường tiến vào. Từ đó có thể thấy được, sự dụ hoặc của nhìn lén đối với nam nhân lớn đến mức nào.
Sao khi trèo qua tường chính là một con đường nhỏ phẳng lì nằm giữa biệt thự và bức tường, bên cạnh đường nhỏ đầy cây cối, chỉ là hiện tại trên cây bao trùm một lớp tuyết dày.
“Lãnh Dạ đại ca.” Dawell kéo ống tay áo Lãnh Dạ, có chút lo lắng nói: “Hay là chúng ta không đi nữa?”
Lãnh Dạ trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Người đàn ông hán đại trượng phu, dám làm dám nhận. Hơn nữa cũng đã tới đây rồi, bây giờ trở về trở về thì thật mất mặt.”
“Cái này có liên quan tới chuyện mất mặt sao?”
“Sao lại không chứ, tiến vào núi vàng rồi tay không trở về… ài, đứa nhỏ ngươi không hiểu đâu. Được rồi, cứ đi theo ta.” Lãnh Dạ nói,vẫn len lén tiến về phía trước.
Dawell nghỉ chân trong chốc lát, cuối cùng cố gắng đi theo phía sau Lãnh Dạ.
Ngay lúc này, Lãnh Dạ nhận thấy một cái gì đó, đột nhiên xoay người nhìn về phía sau. Dawell ngẩn đầu nhìn thấy Lãnh Dạ nhìn về phía sau mình, há hốc mồm, tựa như cực kì ngạc nhiên, không khỏi cũng xoay người nhìn lại phía sau.
Phía sau hai người chẳng biết khi nào đã xuất hiện một thiếu nữ, cô ta ước chừng hơn hai mươi tuổi, diện mạo khá đẹp, tóc dài tới vai, trên người quấn một cái khăn tắm che hai nơi trọng yếu lại, nhưng trang phục như thế này lại càng khiến người ta mơ mộng. Trên vai trái của cô là hình săm một bàn tay thò ra từ trong ngọn lửa, phần vai lộ ra bên ngoài, trên hai tay, bắp đùi, cẳng chân có không ít vết sẹo, làm mất đi cảm giác hoàn chỉnh, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác mạnh mẽ. Thiếu nữ này vừa nãy còn đang đánh nhau với Hỏa Điểu, chính là Băng Mộng.
Chỉ thấy Băng Mộng đang nheo mắt lại, cười lạnh nhìn hai người. Trong ánh mắt cô thỉnh thoảng lại lóe lên một tia hàn mang, kẻ khác chỉ cảm thấy quanh thân từng trận gió lạnh.
Dù sao da mặt Lãnh Dạ cũng cực dày. Cơ nhục hai bên khóe miệng giật giật hai cái rồi lập tức có phản ứng, cười trừ nói: “Ồ, tiểu Mộng nhi, trùng hợp như vậy a.”
Lúc này, Tuyết Linh Nhi toàn thân quấn khăn tắm kéo Hỏa Điểu bị đánh đến tím bầm mặt đi tới, cùng Băng Mộng một trước một sau vây Lãnh Dạ và Dawell vào chính giữa.
“Ồ!” Lãnh Dạ lại nghiêm mặt hướng về Tuyết Linh Nhi ngoắc ngoắc tay cười nói: “Tiểu Tuyết nhi. Ài, tiểu Điểu nhi cũng tới a. Ai, tiểu Điểu nhi sao vậy? Ngã ở đâu thế?”
“Hừ hừ.” Băng Mộng cười lạnh hai tiếng nói: “Ngươi còn giả bộ?”
Lãnh Dạ ra vẻ khó hiểu hỏi: “Giả bộ cái gì?”
Băng Mộng cũng không đề ý tới hắn, quay đầu nhìn hai người hai người tiến tới định leo tường một chút, nói: “Không sai mà, nếu không phải Hỏa Điểu chạy tới cho chúng ta biết, thật sự có thể bị hai tên sắc quỷ các người nhìn trộm rồi!” Dứt lời, sắc mặt Băng Mộng đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt lại biến thành một bộ dạng vũ mị, nũng nịu nói: “Lãnh Dạ ca ca, ngươi lại thích nhìn thân thể người ta như vậy sao?”
“Ực!” Lãnh Dạ nuốt một ngụm nước bọt, cười trừ nói: “Không… Không…”
Băng Mộng hướng về phía hắn nháy nháy mắt nói: “Không cái gì vậy? Đáng ghét, Hỏa Điểu đã nói cho người ta biết rồi.”
Lãnh Dạ hướng về phía Hỏa Điểu nghiến răng, rồi mới quay đầu lại chậm rãi tiến gần đến Băng Mộng cười nói: “Hắn… Hắn biến thái, chắc chắn là hắn muốn nhìn lén hai người, sau đó lại mượn cớ đổ oan cho chúng ta. Đúng rồi, chắc chắn là như thế.”
“Vậy sao?” Băng Mộng khoác một tay lên vai Lãnh Dạ, vẻ mặt vũ mị khiến Dawell bên cạnh vừa nhìn đã bất giác phải rùng mình một cái.
“Lãnh Dạ ngươi thúi lắm! Rõ ràng là ngươi muốn nhìn lén, ta mới tốt bụng tới thông báo.” Hỏa Điểu nghiêm mặt nói: “Ta không thể để cho ánh mắt thế tục dơ bẩn của các ngươi làm nhơ bẩn thân thể nữ tính thần thánh tối cao trong mắt ta.”
Lãnh Dạ nghiến răng nói: “Ngươi dám nói ngươi không thấy gì?”
Hỏa Điểu hai mắt lập tức biến thành hình trái tim: “Nhìn thấy một chút… a…”
Khuỷu tay của Tuyết Linh Nhi đột nhiên hung hăng đánh xuống mặt Hỏa Điểu, hắn kêu gào thê thảm rồi bị đá bay ra ngoài.
Mà lúc này, một ngón tay của Băng Mộng khẽ vuốt ve khuôn mặt Lãnh Dạ, nũng nịu nói: “Lãnh Dạ ca ca, ngươi nói ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?”
Cơ thịt bên khóe miệng Lãnh Dạ giật giật hai cái nói: “Tiểu… tiểu Mộng nhi, sao muội lại nghe con chim chết thối đó nói lung tung?”
“Thật vậy sao? Nhưng kẻ mỗi ngày xem trộm chúng ta tắm rửa. Còn lắp camera trong nhà vệ sinh của ta và Tuyết Linh nhi là ai đây?” Sắc mặt Băng Mộng đột nhiên phát lạnh, quát lên: “Lãnh Dạ!”
“Oa!” Lãnh Dạ đột nhiên hét lớn một tiếng: “Chạy a!” Nói đoạn rồi bỏ lại Dawell, chạy trối chết không cả quay đầu lại, bộ dạng như bị một con mãnh thú chỉ biết ăn thịt người đuổi theo phía sau.
Dawell nhìn theo thân ảnh đã chạy mất hút của Lãnh Dạ, lại nhìn sang Băng Mộng đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên run lên một cái, sau đó cũng xoay người bỏ chạy.
Cho đến sau khi hai người đều chuồn đi rồi, Tuyết Linh Nhi mới đi tới bên cạnh Băng Mộng, khẽ cười nói: “Quỷ nhát gan.”
Băng Mộng cũng cười cười nói: “Thôi vậy, dù sao cũng nhàm chán, trêu đùa bọn chúng làm trò tiêu khiển đi. Ài, lại nói, tên Mười Một kia tại sao lại không tới? Ta lần đầu tiên nghe thấy thủ lĩnh chủ động khen ngợi người khác, khiến người ta cũng muốn gặp hắn thử xem hắn rốt cuốc là lợi hại thế nào mà lại có thể làm cho thủ lĩnh cũng phải chịu thiệt.”
Tuyết Linh Nhi nhún vai nói: “Ngươi đừng hỏi ta, chính ta cũng giống ngươi, đều không biết. Dù sao nhiệm vụ của chúng ta là đợi Mười Một xuất hiện sau đó bảo vệ hắn an toàn là được. Nếu hắn thật sự không đến, vậy cũng không phải là chúng ta thất trách, dù sao thủ lãnh nói chỉ cần đi theo bên cạnh tên sắc quỷ Lãnh Dạ này và chờ hắn xuất hiện là được, hắn xuất hiện hay không không phải là chuyện của chúng ta.”
Lúc này, xa xa trên mặt tuyết, Hỏa Điểu đang lén đứng dậy, rón ra rón rén chuẩn bị chuồn đi.
“Hỏa Điểu!” Băng Mộng khẽ quát một tiếng.
Hỏa điểu hét to một tiếng giống như thấy quỷ và chạy trốn thật nhanh.
Tuyết Linh Nhi cười nói: “Hỏa Điểu đã học cái xấu rồi, đổi lại trước kia cho dù hắn có cái tâm ấy cũng không có gan làm.”
Băng Mộng hừ nhẹ một tiếng: “Đáng ghét nhất chính là tên Lãnh Dạ kia, ta sớm muộn cũng phải cho hắn biết tay.”
“Mặc kệ! Mặc kệ, ta mặc kệ! Đại ca, ngươi để cho ta đi vào có được hay không!?” Lục Quán khóc lóc như một tiển hài tử, nhưng lại vẫn bị Lục Hao Hà nghiêm mặt kéo đi.
Lục Huyền day day huyệt thái dương, khổ sở nói: “Ai, đã lớn tuổi như vậy mà vẫn như một đứa nhỏ. Thật không biết lúc nào hắn mới có thể trưởng thành.”
Sau khi Mười Một tỉnh lại đã ở Trúc Hải thôn được tám ngày rồi, mấy ngày nay hắn vẫn đóng cửa không ra, chỉ có Lục Dao Dao mỗi ngày đưa tới ba bữa cơm thì mới cùng hắn gặp mặt. Ngoại trừ Lục Dao Dao, bất kì người nào khác đều bị Lục Huyền ngăn ở ngoài cửa, hơn nữa ngay cả Lục Huyền cùng không đến quấy rầy.
Uy vọng của Lục Huyền tại thôn này rất cao, bình thường hắn nói một câu thì không ai dám phản đối, do hắn canh giữ ngoài cửa nên Mười Một cũng được vui vẻ thanh nhàn. Bất quá cũng có ngoại lệ, chính là lão cửu Lục Quán kia. Lão già này trong tám ngày thì đã không dưới ba mươi lần muốn len lén tránh Lục Huyền để tiến vào trong phòng. Mục đích chỉ là lãnh giáo Mười Một vì sao từ chết rồi lại sống lại được, hơn nữa là công phu thần kì gì có thể khiến thương thế hoàn toàn hồi phục lại như ban đầu. Đến bây giờ Lục Quán vẫn cho rằng thương thế của Mười Một có thể khỏi nhanh như vậy, dám chắc nguyên nhân là luyện một loại công phu thần kì nào đó. Chỉ là Lục Quán lén tiến đến ba mươi mốt lần, bị Lục Huyền ngăn lại ba mươi mốt lần, mỗi lần đều bị Lục Huyền bắt trở về, sau đó Lục Quán vẫn không sờn lòng, nghĩ biện pháp đột nhập khác. Đối với việc này, Lục Huyền thật sự đau đầu.
“Lạch cạch!” Lục Huyền nghe tiếng cửa phòng mở ở bên trong. Quay đầu lại thì gặp Mười Một một thân mặc quần áo vải thô từ bên trong đi ra. Trong tám ngày nay, đây là lần đầu tiên Mười Một từ trong gian phòng đó đi ra.
Lục Huyền đứng lên hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Ừm.” Mười Một đáp: “Ta đi đây.”
Lục Huyền sửng sốt hỏi: “Đi? Ngươi muốn đi?”
Mười Một thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, nhưng lại không nói gì, trực tiếp hướng về của phòng đi tới.
Lục Huyền đột nhiên ngăn phía trước Mười Một, mỉm cười nhìn hắn.
Mười Một nhíu mày hỏi: “Ý gì thế?”
“Ngươi bây giờ không thể đi.”
“Tại sao?”
Lục Huyền lắc đầu nói: “Trừ phi ngươi có thể đánh ngã ta, nếu không ngươi không thể rời khỏi phạm vi Trúc Hải thôn.”
Mười Một nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Cái này cũng là ý của sư tổ ngươi?”
Lục Huyền thở dài nói: “Coi như là vậy đi.”
“Được.” Từ này vừa thốt ra, Mười Một đột nhiên không hề báo trước, tay tạo thành đao chém tới gáy Lục Huyền.
Trong mắt Lục Huyền hiện lên một tia dị thường, một chiêu cương mãnh đó, một điểm cũng không giống thân thủ của người bị trọng thương mới khỏi. Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng tay chân lão cũng không chậm, một tay đẩy bàn tay Mười Một ra, tay trái tạo thành kiếm chỉ đâm tới ngực Mười Một.
Mười Một mượn thế lui lại phía sau, tránh khỏi một chỉ này của Lục Huyền, sau đó một cước uy mãnh đá tới cổ lão. Tay phải của Lục Huyền phát sau tới trước túm được cổ chân Mười Một đang đá ra, thân thể xoay một vòng rồi dùng lưng va vào ngực Mười Một. Đột nhiên thò tả chưởng ra ấn lên ngực hắn, quát lớn: “Phá!”
Mười Một cảm thấy một lực xung kích cường đại đánh tới ngực mình, nhất thời đứng không vững bắn về phía sau, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững lại được. Hắn lạnh lùng nhìn Lục Huyền đang nhàn nhã điều khí định thần. Chỉ một chiêu vừa rồi, Mười Một đã phát hiện thân thủ Lục Huyền không kém gì các cao thủ của Long Hồn, hắn thật sự chỉ là hậu bối đồ tôn của Lục Dương hay sao? Hay là…?
Lục huyền gật đầu tán dương: “Không tồi, tuổi còn trẻ mà có bản lãnh như thế, tiền đồ sau này không thể hạn lượng. Bất quá ngươi lại ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng đều trí nhân… Ừm, ta nghĩ ta đã hiểu được sư tổ đưa ngươi tới đây là có ý gì rồi. Chỉ là ngươi đang đi theo con đường cương mãnh, còn võ học Kiếm Tông lại thiên về âm nhu, không tốt cho ngươi, xem ra tiến bộ của ngươi phải dựa vào chính bản thân mình thôi.”
Mười Một tiến lên hai bước, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta?” Lục Huyền cười cười nói: “Ta là tông chủ đương nhiệm đời thứ ba mươi chín.”
Nói đoạn Lục Huyền muốn vỗ vỗ vai Mười Một, nhưng lại bị hắn cảnh giác hất ra. Lục Huyền cũng không để ý, mỉm cười nói: “Ta vẫn nói câu nói kia, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, nơi này không có ai dám ngăn ngươi, nhưng nếu ngươi không thắng được ta hãy thì an tâm ở đây đi. Nếu có vấn đề nào về phương diện võ học, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể tới tìm ta, Lão Lục, Lão Cửu hoặc những người khác để thỉnh giáo, nhưng ta nghĩ ngươi không nên luyện nội công kiếm tông của chúng ta. Một thân nội công của ngươi đang đi theo đường dương cương, nếu luyện thêm một mạch âm nhu thì chẳng khác chi phải học lại từ đầu, hơn nữa đối với ngươi sẽ là làm nhiều lợi ít, khó khăn rất lớn. Đương nhiên, kiếm thuật ngoại công của kiếm tông chúng ta ngươi có thể học, chắc là đối với ngươi sẽ có được một chút trợ giúp.
Nhìn Mười Một không nói lời nào, Lục Huyền tiếp tục nói: “Cứ như vậy đi, nếu thân thể ngươi không có việc gì thì có thể đi dạo chung quanh một chút, nhưng giới hạn trong thôn này thôi, đừng nhân cơ hội này mà chạy, xung quanh vùng này địa hình tương đối phức tạp, không có người địa phương dẫn đường sẽ rất dễ đi lạc đó.”
Mười Một lạnh lùng hỏi: “Thế này là sao? Giam lỏng ư?”
Lục Huyền cười cười, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ là hắn sau khi ly khai khỏi gian phòng thì liền xoa xoa cánh tay, cười khổ nói: “Tiểu tử này, thực là ngoan độc, không ngờ lại bức ta phải sử dụng chân công phu mới có thể đánh thắng hắn. Bất quá tuổi hắn như vậy, có thể có thân thủ như thế này, đích xác là một người kế tục tốt. Chỉ là tổ sư gia đưa hắn tới đây, muốn chúng ta chiếu cố tốt cho hắn, rồi lại dặn chúng ta không cho phép hắn rời đi, thế này rốt cuộc là có ý tứ gì đây?”
Đúng vào lúc này, Lục Huyền đột nhiên trầm mặt lại quát lên: “Lão cửu!”
“Vút!” Một thân ảnh tại nơi phụ cận nhanh chóng chạy nhanh đi, chính là Lục Quán đang muốn lén tiến vào một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận