Nhân Gian Băng Khí

Chương 399. Phản Bội? Là Người Mà Không Ai Ngờ Được 2

Chương 399. Phản Bội? Là Người Mà Không Ai Ngờ Được 2
Chương 399: Phản Bội? Là Người Mà Không Ai Ngờ Được 2
Tửu Quỷ giật mình, lên tiếng hỏi:
- Ngươi đã biết ai là nội gián?
- Không!
Âu Dương Bác lập tức bác bỏ suy nghĩ của chính mình:
- Có lẽ không phải là nó!
Tửu Quỷ tỏ ra khó hiểu hỏi:
- Là ai?
- Là một người thân thích của ta!
Âu Dương Bác thở dài:
- Là một người họ hàng xa từ miền nam đến đây nhờ ta giúp tìm công việc, hai ngày nay vẫn ở tại chỗ ta!
Tửu Quỷ nghĩ nghĩ, lên tiếng hỏi:
- Có phải là đứa cháu gái họ xa ở cùng với lão bà ngốc của ngươi mà hôm nay chúng ta nhìn thấy?
Sau khi Âu Dương Bác khẳng định, Tửu Quỷ vỗ vỗ trán kinh hô:
- Đúng a, ta tại sao lại không nghĩ đến cơ chứ? Người không có khả năng nhất …… Quả thật, ai cũng sẽ không nghĩ đến thân nhân ở bên cạnh ngươi. Uy, lão quỷ, nó đến đây lúc nào?
Tửu Quỷ lại gọi Âu Dương Bác là lão quỷ. Từ cách xưng hô này cho thấy quan hệ giữa bọn họ không phải là bình thường, thậm chí là trước cả khi nhận thức được.
Âu Dương Bác cũng không để ý đến cách xưng hô này, nói:
- Giữa trưa ngày hôm qua! Bởi vì thời gian thật quá trùng hợp, hơn nữa vừa rồi ngươi nhắc tới nội ứng, ta mới đột nhiên nghĩ đến nó. Nhưng mà, cũng không có khả năng lắm! Nó cũng không có lý do để mạo hiểm như vậy!
- Nói như vậy cũng không chính xác! Có thể là bị uy hiếp, có thể là bị dụ hoặc bởi lợi ích lớn, hoặc cũng có thể là bị người khác lợi dụng mà ngay cả chính nó cũng không biết! Bất kể thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Dù sao mạng của ngươi cũng chỉ có một cái mà thôi. Tốt nhất là nên phái người theo dõi nó, giám sát nghiêm ngặt nhất cử nhất động!
Âu Dương Bác gật gật đầu. Sau khi gọi điện thoại cho cấp dưới phân phó chuyện này, còn không quên thêm vào một câu: "Chú ý giữ bí mật, đừng để cho nó biết các ngươi giám thị nó. Còn có, nhất định phải chú ý đến sự an toàn của thê tử ta, biết chưa?"
Cúp điện thoại, Âu Dương Bác than thở:
- Hy vọng là do ta nghi thần nghi quỷ!
Tửu Quỷ ngoáy ngoáy lỗ mũi nói:
- Ta thì lại hy vọng đúng là nó, đỡ cho chúng ta phải hao tốn tâm tư đoán xem ai là nội gian!
Âu Dương Bác trừng mắt nhìn hắn, không hề tức giận nói:
- Phụ thân của nó là đường huynh xa của ta. Ngươi muốn cho huynh đệ chúng ta bất hòa hay sao?
- Bỏ đi! Trước kia khi ngươi vẫn còn chưa ngồi lên được vị trí này, bọn họ có bao giờ để ngươi vào mắt. Bây giờ ngươi phát đạt rồi, thượng tướng kiêm tổng tư lệnh, gia đình các ngươi cái gì cô Ba, dì Tư, bà Năm, bác Sáu loạn thất bát tao tất cả đều muốn dựa vào quan hệ với ngươi. Ngay cả tìm việc làm mà cũng từ miền nam xa xôi chạy đến tận đây tìm ngươi. Ai, lão quỷ, ta nhớ rõ ngươi luôn luôn là một người rất chính trực mà, từ khi nào thì lại bắt đầu giúp người khác đi cửa sau thế?
Âu Dương Bác không hề tức giận nói:
- Ta chỉ là tạm thời cho nó ở lại thôi, chuyện tìm việc ta sẽ không nhúng tay vào!
Tửu Quỷ vỗ tay nói:
- Đúng đúng, đây mới đúng là lão quỷ mà ta biết chứ! Nếu không quả thật ta còn hoài nghi lão quỷ đã bị người ta bắt đi rồi, ngươi chỉ là hàng giả mà thôi!
Âu Dương Bác đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, trừng mắt hô lớn:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Tửu Quỷ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, sửng sốt nói:
- Ta, ta không nói cái gì hết á!
- Ngươi vừa nói ta là hàng giả phải không?
- Hả? Ta chỉ là nói giỡn thôi, không cần phải tưởng thật như vậy chứ?
- Không không!
Âu Dương Bác vỗ bàn nói:
- Khó trách bọn chúng gọi Tiểu Ninh trở về, hóa ra là như vậy. Ta tại sao lại không nghĩ đến chứ?
Tửu Quỷ ngẩn người nói:
- Lão quỷ, ngươi có phải là uống nhầm thuốc rồi không? Lại phát bệnh điên rồi à?
Mặc dù miệng thì nói hắn uống nhầm thuốc, nhưng Tửu Quỷ cũng hiểu được. Âu Dương Bác tịnh không phải tức giận vì mình, mà là câu nói vừa rồi của mình đã khiến cho hắn nhớ tới một điểm mấu chốt nào đó.
Âu Dương Bác chụp lấy điện thoại trên bàn, vừa muốn bấm số thì bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ. Tửu Quỷ và Âu Dương Bác liếc mắt nhìn nhau. Tửu Quỷ lui về phía sau hai bước. trong nháy mắt cả người đột nhiên biến mất tại góc phòng âm u. Còn Âu Dương Bác thì hạ điện thoại xuống quát lớn:
- Ai ở bên ngoài làm ầm lên thế?
Cửa phòng bị mở ra, thủ vệ bước vào cúi chào nói:
- Báo cáo thủ trường, là Ninh tiểu thư, cô muốn gặp ngài!
- Tiểu Ninh?
Âu Dương Bác nhíu mắt tạo thành một khe hở, khiến cho người nhìn không thể nhìn thấy mục quang trong mắt của hắn.
- Cha ……
Tiếng kêu của Âu Dương Ninh xuyên qua cửa phòng đang mở truyền đến rất rõ. Mà thanh âm nghe được lại giống như đang rất vội vã, lại có vẻ khàn khàn giống như đang khóc:
- Cha! Người mau đến đây! Mau đi xem mẹ đi, cha!
Trái tim của Âu Dương Bác đột nhiên thắt lại, vội vã lao ra khỏi phòng. Từ xa đã thấy Âu Dương Ninh đang ở cố gắng đẩy mấy binh lính đang ngăn cản cô ra.
Âu Dương Bác chạy đến, trừng mắt nhìn con gái lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Âu Dương Ninh trên mặt đầy nước mắt, thanh âm nức nở nói:
- Mẹ …… mẹ người ……
"Cẩn thận!"
Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện hai bóng người không biết từ đâu lao ra. Ngay lúc Âu Dương Bác và binh lính vẫn còn chưa kịp phản ứng, một trước một sau phân biệt đánh về phía Âu Dương Bác và Âu Dương Ninh.
Trong đó một người từ phía sau ôm lấy Âu Dương Bác, hai người lăn tròn sang một bên. Người còn lại nhanh chóng dùng cánh tay giấu trong ống tay áo chụp lấy Âu Dương Ninh, năm ngón tay siết chặt cổ tay của cô lập tức giơ lên trời.
"Phanh!" Một tiếng súng vang lên, nhất thời vang vọng khắp cả doanh khu. Mà tiếng súng này lại xuất phát từ bàn tay của Âu Dương Ninh. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn, trong bàn tay của cô vẫn còn nắm chặt một cây súng ngắn.
Âu Dương Bác từ trên mặt đất đứng lên, bất chấp bộ dáng trên người, sắc mặt tái nhợt giương mắt nhìn con gái của mình. Tất cả binh sĩ đều lập tức phản ứng, không hẹn mà cùng giơ súng lên, họng súng chĩa thẳng vào Âu Dương Ninh lúc này đã bị chế trụ. Ngoài ra bên ngoài còn có một số lượng lớn quan binh nghe tiếng súng từ xa chạy đến.
Cả doanh khu nhất thời bắt đầu náo động, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng bước chân chỉnh tề của quân nhân. Nhưng kỳ quái chính là ngoại trừ tiếng bước chân đạp xuống đất thì không còn một thanh âm nào khác, thậm chí cũng không có một binh sĩ nào nói chuyện, hoặc là hỏi nhau đã đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù bọn họ đều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dưới sự dẫn dắt của trưởng quan, những buổi huấn luyện gian khổ trước đây vào lúc này đã mang đến biểu hiện hoàn mỹ. Những binh sĩ này rất tự giác chia thành hai đội ngũ chỉnh tề, một đội di chuyển đến địa phương nơi phát ra tiếng súng, một đội khác nhanh chóng tiến đến các trạm gác phong tỏa toàn bộ các lối ra vào, biến cả quân khu trở thành một pháo đài kiên cố. Có thể thấy được, tố chất của quân đội Long Quốc quả thật là cao hơn người khác một bậc.
Âu Dương Bác sắc mặt tái nhợt lạnh lùng giương mắt nhìn Âu Dương Ninh bộ dáng điên cuồng. Hai hàm răng của hắn nghiến chặt lại, nghiến chặt đến mức thậm chí làm cho người ta hoài nghi hắn có thể nào cắn vỡ cả răng của mình hay không. Bên cạnh hắn là bốn người không thuộc quân khu, trong đó có hai người vừa lao ra cứu hắn. Thân phận của bọn họ cũng giống như Tửu Quỷ, đều thuộc tổ chức thần bí nhất của Long Quốc, cao thủ của Long Hồn.
Bên kia, Âu Dương Ninh đã bị hai binh sĩ khóa tay lại. Giờ phút này hai mắt cô đỏ bừng, tóc rối tung, hình dáng điên cuồng. Mặc dù không thể động đậy, nhưng cặp mắt vẫn hung hăng nhìn thẳng vào Âu Dương Bác, từ yết hầu phát ra thanh âm "hách hách", không ngừng nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống được Âu Dương Bác.
- Đừng thương tổn đến nó!
Âu Dương Lâm gạt những binh sĩ thủ vệ ra, hớt hải chạy đến. Nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Ninh, không để ý tất cả, hắn đẩy hai binh sĩ đang khóa tay cô ra, ôm lấy Âu Dương Ninh la lên:
- Tiểu Ninh, em làm gì vậy?
"Oa!" Âu Dương Ninh điên cuồng hét lên một tiếng, đẩy Âu Dương Lâm ra muốn lao về hướng Âu Dương Bác. Quả thật nhìn không ra thân thể nhu nhược của cô lại có thể đấy Âu Dương Lâm to lớn ngã về phía sau hai bước. Âu Dương Lâm lập tức ôm chặt lấy Âu Dương Ninh, hét lớn:
- Tiểu Ninh, em điên rồi sao?
"A …… a!" Âu Dương Ninh nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng Âu Dương Bác, huy động năm ngón tay cào cào về phía trước, miệng không ngừng gào lên: "Giết hắn, giết hắn ……" Bộ dáng giống như Âu Dương Bác là một kẻ thù không đội trời chung. Nếu như không phải bị Âu Dương Lâm áp chế, tin rằng giờ phút này đã không để ý tất cả xông lên liều mạng với cha cô rồi.
Giãy dụa một lát, Âu Dương Ninh dường ý thức được Âu Dương Lâm là trở ngại lớn nhất ngăn cản cô giết Âu Dương Bác, lập tức chuyển mục tiêu. Móng tay cào khắp người và mặt Âu Dương Lâm, đồng thời còn hung hăng cắn chặt vào cánh tay chết cũng không buông.
Âu Dương Lâm cố gằng nhịn đau, không dám phản kích, chỉ sợ thương tổn đến em gái của mình, sắc mặt đau đớn hét lớn:
- Tiểu Ninh, em điên rồi sao? Anh là anh của em đây! Tiểu Ninh ……
- Là dị năng khống chế tâm linh?
Một người đàn ông mặc đường phục, dưới tình huống tất cả mọi người đều không chú ý đến, không biết từ nơi nào xuất hiện. Hắn đi thẳng đến phía trước hai huynh muội Âu Dương Lâm đang giằng co, sau khi lẩm bẩm một tiếng, liền giơ một ngón tay nhẹ nhàng điểm vào sau gáy Âu Dương Ninh.
Một ngón tay này nhìn như nhẹ nhàng không có nửa điểm lực đạo, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào da thịt, Âu Dương Ninh nhất thời cả người cứng đờ, sau đó vô lực ngất đi trong lòng Âu Dương Lâm.
Âu Dương Lâm trìu mến nhìn em gái của mình, lên tiếng hỏi:
- Nó làm sao vậy?
- Không có việc gì, chỉ là bị người khác khống chế mà thôi!
Người đàn ông mặc đường phục nhìn chung quanh, sau đó đi đến bên cạnh Âu Dương Bác, thấp giọng nói:
- Bên cạnh Băng còn có chuyên gia bắn tỉa Lãnh Dạ, đứng ở bên ngoài không an toàn, hãy trở về phòng trước!
Âu Dương Bác mặc dù vô cùng giận dữ, nhưng vẫn còn tỉnh táo ra lệnh cho bọn lính không được ồn ào, trật tự lui ra. Sau khi ra lệnh cho người đưa Âu Dương Ninh trở về nghỉ nhơi, còn phải trông chừng cô thật kỹ, để cho các quân y xử lý vết thương của Âu Dương Lâm do răng và móng tay gây ra, sau đó mới cùng với năm cao thủ Long Hồn kể cả Thiên Hải trở lại thư phòng.
"Rầm!" Vừa mới trở lại thư phòng, Âu Dương Bác vỗ mạnh xuống bàn, sắc mặt giận dữ nghiến răng nói:
- Không ngờ bọn chúng lại dám lợi dụng người bên cạnh ta!
Thiên Hải đi đến bên cạnh hắn, trước tiên nhìn nhìn Tửu Quỷ đang ẩn tàng nơi góc phòng, sau đó nói:
- Nó là bị người khác khống chế tâm trí. Đối với nó mà nói cũng như là một giấc mộng vậy, sau khi tỉnh lại sẽ hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Ta nhớ rõ, bên cạnh Băng có một tiểu tử người ngoại quốc gọi là Dawell, hắn có dị năng khống chế tâm linh!
Âu Dương Bác nghiêm mặt không nói gì. Tửu Quỷ từ nơi ẩn tàng đi đến nói:
- Dawell chỉ là một kẻ mới vào nghề, không có trải qua huấn luyện năng lực chính quy, cho nên không thể nào có năng lực cường đại như vậy được!
Thiên Hải đã sớm biết Tửu Quỷ có mặt trong phòng, nên cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh nói:
- Có lẽ trước kia là do hắn cố ý biểu hiện yếu ớt để cho chúng ta xem. Cũng có thể là trong vòng năm tháng mất tích này hắn đã có tiến bộ vượt bậc. Bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra!
Tửu Quỷ lắc đầu nói:
- Vì cái gì mà ngươi lại khẳng định là Dawell? Tâm linh dị năng cũng không phải chỉ một mình hắn có!
- Nhưng kẻ hiềm nghi nhất cũng chỉ có một mình hắn, đúng không?
Thiên Hải nhìn thẳng vào mắt của Tửu Quỷ:
- Hơn nữa trong sổ sách của tổ dị năng các ngươi có ghi chép, nhiều năm như vậy tâm linh dị năng cũng chỉ xuất hiện có hai người mà thôi. Một là người hơn hai mươi năm trước đã mất tích, còn lại một người là Dawell. Chẳng lẽ các ngươi còn biết người nào khác? Lão Tửu Quỷ, ngươi hãy nói cho ta biết, Tâm Ngữ hai mươi năm qua vẫn ẩn thân tại địch doanh có phải không?
Tửu Quỷ thở dài nói:
- Bây giờ chúng ta đều chỉ là suy đoán mà thôi, không hề có chứng cớ!
- Đừng cãi nhau nữa!
Âu Dương Bác cắt ngang nói:
- Mặc kệ là ai cũng được! Dựa vào kiến thức về dị năng của các ngươi, có đoán được người khống chế Tiểu Ninh đang ẩn trốn ở đâu không?
Tửu Quỷ lên tiếng:
- Cái này cũng không nhất định, còn phải xem độ tinh thuần của dị năng khống chế của người kia ra sao. Năng lực thấp thì căn bản là không thể khống chế được người khác, năng lực cao thì cũng phải xem là cao bao nhiêu. Thấp một chút thì phải ở bên cạnh người bị khống chế nửa bước không rời, còn cao thì ở cách xa mấy trăm thước thậm chí là mấy ngàn thước cũng có thể dễ dàng khống chế người khác. Năm đó khoảng cách khống chế xa nhất của Tâm Ngữ có thể đạt đến hơn tám trăm thước!
Âu Dương Bác nhìn về phía Tửu Quỷ, lên tiếng hỏi:
- Ngươi cho rằng có phải là Dawell không?
Tửu Quỷ lắc đầu nói:
- Có lẽ không phải! Theo như quan sát và nhận thức của chúng ta về Dawell, hắn vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế được tư duy của một người. Hơn nữa khoảng cách từ nơi này đến nơi gần nhất bên ngoài doanh khu cũng hơn cả ngàn thước. Dựa vào năng lực của hắn không thể nào ở xa như vậy mà vẫn có thể khống chế được con gái của ngươi!
Thiên Hải cười nhạt nói:
- Lão Tửu Quỷ, ngươi rốt cuộc đứng về bên nào thế? Tại sao lại cứ nói giúp địch nhân như vậy?
Tửu Quỷ trợn mắt nói:
- Ta chỉ là tùy theo sự việc để xem xét mà thôi!
Thiên Hải phản bác:
- Nếu như Dawell lẻn vào đây, trốn ở xung quanh khống chế nó thì sao?
- Không có khả năng!
Người lên tiếng chính là Âu Dương Bác. Hắn quả quyết nói:
- Trừ phi là mấy năm trước đã trà trộn vào quân đội, nếu không thì không ai có thể lẻn vào mà không bị người của ta phát hiện!
Âu Dương Bác nói không sai. Nơi này là quân khu, là bộ tư lệnh, ngay cả con thân sinh của hắn muốn tiến vào cũng phải có giấy thông hành, nếu không thì không thể qua được. Có thể thấy phòng vệ ở nơi này nghiêm ngặt như thế nào. Người bên ngoài muốn lẻn vào, quả thật là chuyện hoang đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận