Nhân Gian Băng Khí

Chương 443. Phá Rồi Làm Lại

Chương 443. Phá Rồi Làm Lại
Chương 443: Phá Rồi Làm Lại
Điện thoại di động của Trương Linh Linh vang lên một hồi chuông rất dễ nghe, cô vừa lau tóc vừa từ nhà tắm đi ra, chạy đến phòng ngủ cầm lấy di động, nhìn số mà không nhận ra số của ai, cô ấn nút nhận điện thoại rồi nói: “Ai thế?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của một gã trai, giọng rất khép nép: “Linh Linh, là anh.”
Trương Linh Linh hơi sửng sốt, có chút chột dạ nhìn về phía Mười Một ở bên kia phòng khách, hạ giọng hỏi: “Sao anh lại trở về?”
“Làm sao mà nói nhỏ như thế, trong nhà có người hay sao?”
“Không, không có ai cả. Có chuyện gì sao?”
Nam nhân kia trầm mặc một lát rồi nói: “Đại ca của anh đã xảy ra chuyện, anh phải trốn đi xa, bây giờ em còn tiền không?”
Trương Linh Linh khẽ nói: “Em lấy tiền ở đâu ra cơ chứ?”
“Ừ, vậy cũng không sao, anh sẽ tự nghĩ cách. Bây giờ em có thể ra ngoài một chuyến được không?”
“Bây giờ ư?” Trương Linh Linh nhìn về phòng khách một chút rồi lắc đầu nói: “Bây giờ thì không được.”
“Bảo bối, tối nay anh phải đi rồi, lần này đi cũng không biết sau bao lâu mới có thể trở về được, mà có thể sẽ không trở về Ôn Thành nữa. Anh mạo hiểm như vậy trở về cũng chỉ là muốn gặp mặt em. Ngay cả yêu cầu này của anh em cũng không đáp ứng được sao?”
“Nhưng mà...”
“Chỉ mười phút thôi, anh chỉ gặp em một chút, sau đó lập tức đi ngay.”
Trương Linh Linh do dự một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi, ở đâu thế ?”
“Quán massage Tín Thiên, phòng 301. Cứ như vậy nhé, tới ngay đi, anh đợi em.”
Cúp điện thoại, Trương Linh Linh thở dài, thay quần áo rồi đi ra nói: “Anh ơi, em có việc phải đi ra ngoài một chút.”
Mười Một đang ăn, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.
“Em sẽ quay lại nhanh thôi, anh trông nhà cẩn thận nhé!” Trương Linh Linh mỉm cười nhìn Mười Một rồi sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Mười Một buông đũa xuống rồi đi vào phòng ngủ, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại mà Diệp Kiếm đã đưa cho hắn, ấn một dãy số rồi nói: “Diệp Kiếm, kiểm tra một chút về quán massage Tín Thiên.”
Quán massage Tín Thiên cách phòng ở của Mười Một và Trương Linh Linh không xa lắm, đi bộ tầm hơn mười phút là có thể tới nơi.
Trương Linh Linh đi một mạch tới quán massage Tín Thiên, khi đi vào phòng 301 thì mới phát hiện ra bên trong có sáu nam nhân đang nằm xoa bóp bấm huyệt.
Một nam nhân trong đó khi nhìn thấy Trương Linh Linh thì lập tức đuổi tất cả nhân viên xoa bóp trong phòng ra ngoài, ngồi dậy rồi hướng về phía cô vẫy vẫy tay: “Linh Linh, em tới rồi à. Ái chà, mới có mấy tháng không gặp mà em xinh đẹp hơn bao nhiêu ra rồi.”
Nam nhân này chính là bạn trai của Trương Linh Linh, Nhâm Ngân Căn. Cô và Mười Một hiện giờ đang ở cái phòng do chính tên Nhâm Ngân Căn này thuê. Về phần năm nam nhân còn lại thì cô không nhận ra ai cả, mà ánh mắt của năm người đó nhìn cô đều mang theo vẻ dâm ô, khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
Trương Linh Linh đứng ở cửa không đi vào, hướng về phía Nhâm Ngân Căn ngoắc tay nói: “Anh đi ra đây đi.”
Nhâm Ngân Căn cười nói: “Sợ cái gì chứ, bọn họ đều là bạn của anh, không có việc gì đâu, vào đây đi, có anh bảo vệ em cơ mà.”
Nghe bạn trai nói vậy, Trương Linh Linh cuối cùng đành thấp thỏm e dè đi vào. Nhưng cô còn chưa có đi đến trước giường của Nhâm Ngân Căn, thì người ngồi cạnh Nhâm Ngân Căn đang dùng ánh mắt tràn ngập dâm dục nhìn cô đột nhiên vung tay lên. Trương Linh Linh chưa biết là có chuyện gì thì cả người đã run lên, vô thức xoay người muốn chạy. Thế nhưng lúc này ở phía sau có một gã nam nhân xông tới ôm lấy cô. Trương Linh Linh hoảng sợ muốn kêu thét lên thì miệng đã bị người ta bịt lại, còn bị đẩy ngã lên giường.
Bốn nam nhất đồng lọat xông lên, kẻ thì rút dây lưng ra trói lấy hai tay cô, kẻ thì lấy khăn lông bịt chặt mồm cô lại. Trương Linh Linh liều mạng giãy giụa, nhưng sức của một cô bé thì làm sao có thể so sánh được với bốn nam nhân to lớn, cô chỉ có thể cam chịu bị bốn nam nhân áp trụ không thể cựa quậy, để mặc mấy bàn tay to lớn sờ xoạng ở trên người cô. Trương Linh Linh căm hận nhìn trừng trừng vào Nhâm Ngân Căn, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nhâm Ngân Căn có chút xấu hổ không dám nhìn cô, hướng phía nam nhân ngồi cạnh cười khan nói: “Tứ ca, thế nào ?”
Tứ ca châm một điếu thuốc, thuận tiện đưa cho Nhâm Ngân Căn một điếu. Rít một hơi rồi phun ra một làn khói và nói: “Hàng cũng không tồi, nhìn cũng có vẻ ngây thơ, đáng tiếc là không phải xử nữ, nhiều nhất hai ngàn.”
Nhâm Ngân Căn cười nói:”Hai ngàn thì hai ngàn.” Sau đó không cam lòng nhìn Trương Linh Linh còn đang giãy dụa, giọng căm hận nói: “Con đàn bà lẳng lơ này, khi tới tay lão tử thì đã không còn nguyên tem rồi.”
Tứ ca xuống giường đi tới phía trước Trương Linh Linh, vuốt ve mặt cô một chút. Trương Linh Linh lắc lắc đầu không cho hắn sờ vào cô. Tứ ca cười cười, tay dời xuống phần ngực, hung hăng véo một cái trên nhũ phong của cô. Trương Linh Linh bị đau kêu “a” một tiếng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tứ ca. Nếu không phải cô mồm đang bị khăn lông bịt kín mồm thì giờ phút này đã mở miệng mắng to.
Tứ ca cười to nói: “Con đàn bà này được đấy. Đúng rồi, Dâm Côn, con đàn bà này có phiền toái gì không ?
Trên giang hồ biệt hiệu của Nhâm Ngân Căn chính là “Dâm Côn”, nghe vậy hắn lập tức xuống giường khoát tay nói: “Không có, Tứ ca yên tâm, nhà con ả không có bối cảnh gì cả, hơn nữa nó và người trong nhà cãi nhau, nếu không phải ta thấy ả đáng thương mà lưu lại, sợ rằng nha đầu này bây giờ đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi.”
Dừng một chút, Nhâm Ngân Căn nở nụ cười xu nịnh nói: “Tứ ca, con bé mặc dù không còn là xử nữ, nhưng hai ngàn mà anh bỏ ra chắc chắn là đáng giá. Đem nó về, bình thường chơi thế nào thì chơi, khi nào chán thì có thể bán đi mà.”
Tứ ca hài lòng vỗ vai Nhâm Ngân Căn, móc ra một sấp tiền đưa cho hắn.
Nhâm Ngân Căn sau khi cầm tiền thì rất vui, hướng tới Trương Linh Linh huơ tay nói: “Bảo bối, cô em sau này nên phục thị Tứ ca tốt đi nhé, không nên nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà. Ài, Tứ ca, các vị cứ từ từ mà thưởng thức, ta đi trước nhé. À, yên tâm, sau này ta sẽ không trở về Ôn Thành nữa đâu.”
Tứ Ca hướng về phía hắn xua tay, ý bảo đi mau, sau đó vừa cởi đai lưng vừa nói: “Cởi quần nó ra, để lão tử thưởng thức của lạ xem nào.”
Bốn nam nhân vừa cười dâm vừa cởi quần Trương Linh Linh ra, thỉnh thoảng lại sờ vài cái trên người cô. Trương Linh Linh không thể làm gì được, chỉ biết kịch liệt giãy dụa, trong miệng không ngừng kêu “ư ư”, rất muốn phản kháng. Thế nhưng cô càng làm như thế thì càng khiến dục vọng của mấy tên dã thú này nổi lên.
Nhâm Ngân Căn cười híp mắt mở cửa phòng, vừa muốn đi ra thì đã thấy một nam nhân đứng ở ngoài cửa, hắn hơi sửng sốt, vừa định chửi mắng cái đồ không có mắt thì đột nhiên từ dưới háng truyền đến một cơn đau nhức. Hắn còn chưa kịp cúi xuống ôm lấy chỗ đau thì ngay sau đó ở cổ đã nóng lên, tựa hồ có một cái nóng truyền từ cổ ra. Hắn còn muốn nhấc tay che cổ nhưng có làm thế nào tay cũng không chịu nghe lời, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết nữa.
“Rầm!” Nhâm Ngân Căn mặt hướng lên trời, ngã ngửa ra sau, con mắt mở trừng, hắn đến chết cũng không biết chết trong tay ai.
Những người trong phòng đều ngừng lại, sửng sốt nhìn nam nhân đứng ở cửa đang chậm rãi đi vào, tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chỉ có Trương Linh Linh đang bị đè ở trên giường khi nhìn thấy nam nhân này thì liều mạng giãy dụa vặn vẹo thân thể, trong miệng kêu lên ú ớ, nước mắt không ngừng rơi xuống, thấm ướt ga trải giường.
Cảm giác an toàn. Thế nào gọi là cảm giác an toàn? Chỉ có lúc mà cô cần nhất, nam nhân kia lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô, bảo vệ cô, làm cho cô cảm thấy an tâm, cho cô sự ấm áp, cho cô không hề thấy sợ hãi, đó mới chính là cảm giác an toàn.
Từ nhỏ đến lớn, Trương Linh Linh chưa bao giờ có cảm giác ấm áp như vậy, nếu không phải thân thể bị trói không nhúc nhích được, thì cô muốn lập tức nhào vào trong lòng người mà cô kêu là ca ca, khóc thoải mái một hồi.
Có lẽ chỉ lòng ngực của hắn mới là nơi ấm áp nhất, an toàn nhất.
khuôn mặt Mười Một rất lạnh lùng, từng bước một bước tới chỗ Trương Linh Linh. Giờ phút này trên người hắn tỏa ra sát khí dày đặc, chỉ cần ở gần hắn một chút sẽ cảm thấy không rét mà run. Tứ ca nuốt ực một ngụm nước bọt, nhấc chiếc quần đã cởi một nửa lên, vô thức lùi về phía sau tránh đường. Hắn biết như thế này thật là mất mặt, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Mười Một, hắn căn bản không dám hung hăng, chỉ cảm thấy cả thân thể lạnh như băng, trái tim nhảy lên liên tục.
Mười Một đi tới bên giường, giọng lạnh băng như từ địa ngục U Minh phát ra: “Cút.”
Xoạt! Bốn nam nhân đang đè trên người Trương Linh Linh không hẹn mà cùng thối lui. Căng thẳng nhìn nam nhân khí tức băng lãnh như ác ma đang cởi sợi dây lưng trói tay Trương Linh Linh. Tiếp tới bỏ cái khăn đang bịt kín miệng cô bé ra.
“Anh!” Trương Linh Linh vừa mới họat động lại được thì lập tức nhào vào lồng ngực Mười Một, thất thanh khóc.
“Anh ư?”
Lông mày của Tứ ca nhảy lên hai cái. Căm hận trừng mắt Nhâm Ngân Căn đã chết nằm trên mặt đất, cái tên chết tiệt này lại dám không nói cho hắn biết con ả này có một người anh lợi hại như vậy .
Nhưng Nhâm Ngân Căn đã nói qua là trong nhà con ả chỉ có cha mẹ làm công chức, cũng không có bối cảnh gì to tát, bây giờ thằng anh của nó từ cái lỗ nào chui ra vậy?
Trên người Mười Một tỏa ra huyết khí mà chỉ khi giết qua vô số người mới có được, đối với cao thủ mà nói đó chính là sát khí, chính là người thường chưa có tiếp xúc qua thì giải thích đó chính là khí thế, một loại khí thế cao cao tại thượng, khiến ngươi không dám khinh nhờn, kẻ đó chỉ tùy ý nhấc tay, thậm chí một ánh mắt cũng khiến ngươi không dám nhìn thẳng .
Tứ ca dù sao cũng đã gặp qua người như thế, biết Mười Một có khí thế cường đại như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Trước tiên cần dò xét đối phương xem có thực sự địa vị cao xa hay không. Tứ ca vội ho một tiếng, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng đối với Mười Một xuống, cười khan nói: “Vị huynh đệ này..”
Mười Một quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.
Không biết taị sao, câu nói dở dang của Tứ ca không thể phát ra được nữa, ánh mắt Mười Một giống như một thanh kiếm sắc bén chiếu thẳng vào yết hầu của hắn, làm cho những từ định nói ra chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng.
Cho đến lúc Mười Một quay đầu lại không nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng Trương Linh Linh, áp lực đối với Tứ ca chợt biến mất, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt hỏang sợ, ánh mắt nhìn vào lưng Mười Một.
Bốn gã thủ hạ của hắn không dám nhìn Mười Một mà chỉ ngoái cổ nhìn Tứ ca.
Tứ ca biết lúc này không thể yếu thế mất mặt trước đám thủ hạ, nếu không thì đại ca này sẽ không ai nguyện ý theo cả. Nghiến răng, Tứ ca cứng cỏi nói: “Huynh đệ, chúng ta chính là người của Thanh bang, ta gọi là Triệu Tứ, đại ca của ta chính là Nha ca thủ hạ của Mã Tử ca dưới trướng Đao ca của Thanh Bang.”
Mặc kệ thế nào trước tiên đem bang hội cùng với đại ca nói ra thì sẽ không bị lỗ, Thanh bang ở trong quốc nội thì không phải ai cũng dám động vào. Đáng tiếc Tứ ca lại không biết đứng trước mắt mình là một nam nhân có thể cùng Vu Quang Hải - một trong ba đại trưởng lão Thanh bang - ngồi chung bàn rượu.
Mười Một không nói gì, cũng không nhìn hắn, trước khi đến đây Diệp Kiếm cũng đã nói qua cho hắn, quán massage Tín Thiên chính là sản nghiệp của Thanh Bang, bây giờ do thủ hạ của thủ hạ dưới trướng của hắn là Tiểu Đao quản lý. Mặc kệ Mười Một muốn làm gì, mặc kệ gây rối thế nào, cũng đều chẳng sao cả.
Thấy Mười Một không nói lời nào, Tứ ca cho là người này đối với Thanh Bang có phần cố kỵ, nở nụ cười tươi, tiến lên vài bước định vỗ vai của Mười Một nói vài câu, song phương đều có thể xuống thang, sau đó kết thành bằng hữu.
Nhưng mà tay hắn chưa kịp chạm lên vai của Mười Một , đột nhiên gã đã đưa tay trái xoay ra sau một cái, Trảm nguyệt cắm vào trái tim Tứ Ca, khửu tay trái đánh vào ngực của đẩy hắn ra trước khi máu trong tim kịp phun ra, tránh cho máu của hắn văng lên trên người của bản thân và Trương Linh Linh.
Bốn gã thủ hạ của Tứ ca còn chưa có phản ứng gì thì Trảm Nguyệt đã tới như sấm chớp cắm vào hốc mắt kẻ đứng cạnh Mười Một, ngay sau đó lưỡi đao sắc bén lại rạch cổ của một gã khác. Khi hai gã đó đến chết cũng không thể kêu lên một tiếng vừa mới ngã xuống, thì Mười Một tay trái cầm Trảm Nguyệt vẩy ra một nhát, không ngừng xoáy tít lượn một cung tròn, từ tay trái của Mười Một vòng ra sau lưng của Trương Linh Linh, sau khi rạch cổ hai gã nam nhân còn lại đứng bên phải, lại bay trở về tay phải Mười Một.
Ngự kiếm thuật !
Nếu cảnh này bị người Kiếm Tông nhìn thấy, dám chắc là sẽ chấn động. Đây không ngờ lại là chiêu Yến Luân Hồi trong Ngự Kiếm Thuật mà Mười Một vẫn không cách nào tu luyện được!
Bởi vì Mười Một luyện chính là nội công dương tính của Long gia, rất khác biệt với nội công âm tính của Kiếm tông, cho nên hắn căn bản không thể sử dụng được mấy tuyệt chiêu của Kiếm tông. Như chiêu Yến Luân Hồi này nếu sử dụng nội công dương cương của Long gia thì sẽ biến thành một đường thẳng tắp hoàn toàn không có sự phiêu dật cùng với quỷ dị của bản thân nó. Chính lúc này, Mười Một căn bản ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua chỉ đơn giản vung tay lên đã có thể sử dụng thành công Yến Luân Hồi rồi, điểm này cả bản thân hắn cũng thấy kinh ngạc.
Nếu Lục Kiếm biết điều này thì dám chắc là sẽ cất tiếng khen ngợi: Phá rồi làm lại, thất bại mà thành công lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận